Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu Rỗi Lẫn Nhau - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-10-21 01:22:21
Lượt xem: 8

Triệu Sở Hoài trúng mấy đao, hạ thể m.á.u thịt lẫn lộn, lang trung đến xem đều lắc đầu, nói thương thế của chàng quá nặng, e rằng khó qua khỏi.

5.

Sau đó, Triệu Sở Hoài hôn mê bất tỉnh mấy ngày, ta túc trực ngày đêm, không rời nửa bước.

Buổi tối lúc thay thuốc cho chàng, bỗng nghe thấy một tiếng thở yếu ớt.

Trong lòng ta mừng rỡ: “Tướng công?”

Chỉ thấy chàng khó nhọc mở mắt, ánh mắt vốn dĩ vô hồn dần dần trở nên minh mẫn.

Lập tức quay mặt đi, giọng khàn khàn: “Ra ngoài đi... Để hạ nhân làm.”

Hốc mắt ta cay xè, cố nén uất nghẹn: “Đến nước này rồi mà chàng còn câu nệ việc này sao? Huống hồ, đây cũng chẳng phải lần đầu thiếp thay thuốc cho chàng.”

“Nghe lời!”

Triệu Sở Hoài gằn giọng, mặc cho trán gân xanh nổi lên, mồ hôi rịn ra. Hơn nữa thân thể căng cứng, như đang đề phòng lại như đang xấu hổ.

“Diên Diên, xem như ta xin nàng... Ta... Ta thật sự không muốn để nàng thấy ta thế này…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-roi-lan-nhau/chuong-20.html.]

Giọng nghẹn ngào, chàng chậm rãi nhắm mắt: “Trước kia lúc ta hôn mê, nàng thay thì cũng đã thay rồi... Nhưng giờ ta tỉnh táo, để nàng thấy bộ phận tàn khuyết chẳng khác gì thái giám trong cung này. Thà c.h.ế.t còn hơn sống nhục nhã, chi bằng nàng cứ g.i.ế.c ta đi! Coi như ta van nàng... Mau ra ngoài đi!”

Đến nước này, ta đành nén đau khổ, cắn môi: “Được, thiếp ra ngoài ngay, ở bên ngoài trông chừng chàng.”

Lúc này, ánh trăng bên ngoài mờ ảo mà ảm đạm, một cảm giác bất lực trào dâng trong ta.

Không biết bao lâu sau, hạ nhân bưng một chậu m.á.u loãng đi ra: “Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia gọi người.”

Ta vội vàng lau nước mắt.

Trở lại phòng, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Sở Hoài suy yếu và áy náy: “Ta làm mất túi thơm rồi.”

Ta lắc đầu, cố giữ bình tĩnh: “Không sao, mất thì mất, cùng lắm sau này thiếp thêu cho chàng cái khác.”

Chàng im lặng một chút: “Cắt một sợi tóc của nàng cho ta đi.”

Trong lòng ta căng thẳng, vội vàng lắc đầu: “Không!”

Theo phong tục nơi này, chỉ khi trượng phu qua đời, thê tử mới có thể cắt một sợi tóc dài, đặt vào trong quan tài của chàng ấy.

Hơi thở của Triệu Sở Hoài nặng nề, chậm rãi nói: “Diên Diên, thật ra ta đã c.h.ế.t từ rất lâu trước kia rồi, c.h.ế.t trong vũng bùn nơi núi rừng, c.h.ế.t trong những lời gièm pha... Nàng từng nói ta giúp nàng thoát thai hoán cốt, giành lấy cuộc sống mới, nhưng vì nàng mà ta mới có thể sống tiếp một lần nữa.”

[Bạn đang đọc truyện được chuyển ngữ bởi Thềm Hoa, chúc bạn đọc truyện vui vẻ.]

“Đời ta vốn phải ảm đạm không ánh sáng, sống trong lo âu triền miên, hết lần này tới lần khác được nàng kéo ra khỏi vực sâu tăm tối, cho đến khi nhìn thấy ánh sáng. Đời này ta thẹn với nàng, không thể báo đáp, nếu có kiếp sau nàng có nguyện ý ở bên ta không, Thanh Huy không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu có thể thân thể kiện toàn, dùng chân tâm hồi báo nợ tình kiếp này.”

Loading...