Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu Vớt Nam Phụ Mỹ Cường Thảm - Chương 2: Xuyên sách (2)

Cập nhật lúc: 2024-03-17 14:07:34
Lượt xem: 46

Vào thời khắc sinh tử, phụ thân, mẹ đẻ, dưỡng mẫu, cữu cữu, biểu muội, tất cả mọi người đều lựa chọn đứng về phía Lăng Trọng Dục. Ngay cả tiểu sư muội Vân Mộng Hạm mà Lăng Thanh Tiêu bảo vệ 700 năm cũng thế. 

Khi chỉ còn một đạo lôi cuối cùng, cũng là đạo lôi mạnh nhất, thiên lôi không có ý thức, không phân biệt được ai mới là Ma tộc thật sự, vì thế đã giao quyền quyết định cho nữ chính Vân Mộng Hạm - linh vật trời sinh duy nhất ở đây.

Nữ chính ở thời khắc mấu chốt đã thiên vị nam chính, chỉ ra và xác nhận là Lăng Thanh Tiêu là ma. 

Tia điện giáng xuống, lôi kiếp mạnh mẽ phá hủy nửa ngọn núi Chung Sơn. Lăng Thanh Tiêu cũng vì thế mà rơi vào Tuyệt Linh Thâm Uyên.

 Tục truyền Tuyệt Linh Thâm Uyên là nơi thần ngã xuống, không có một ngọn cỏ, một sinh linh nào có thể tồn tại từ nơi này đi ra ngoài.

Nhưng Lăng Thanh Tiêu lại có thể tồn tại đi ra. Hắn bò ra từ vực sâu không có sự sống, từ đây hắc hoá, không màng tất cả trả thù nam chính Lăng Trọng Dục.

 Cố tình, mỗi lần bị nam chính tổn thương, nữ chính lại chạy đi tìm Lăng Thành Tiêu. Đợi đến khi Lăng Thanh Tiêu chữa khỏi cho nữ chính, nam chính ngoắc ngón tay, nữ chính lại chạy về với nam chính. Cứ như thế lặp đi lặp lại, Lăng Thanh Tiêu đã hoàn toàn phát điên.

Hắn không còn muốn giành lại nữ chính, cũng không muốn theo đuổi đại đạo, hắn chỉ muốn g.i.ế.c Dạ Trọng Dục. Điều này đã trở thành chấp niệm của hắn.

Sau khi hắc hoá, Lăng Thanh Tiêu vô cùng mạnh. Bằng năng lực của bản thân, hắn đã ép cho nam chính, nữ chính và đông đảo các nam phụ về cùng một trận doanh, cùng đối kháng với hắn. Nhưng mọi người liên thủ cũng không thể đánh bại Lăng Thanh Tiêu. Nam nữ chính không còn cách nào khác, chỉ có thể không màng lệnh cấm của Lục giới, kích hoạt thượng cổ cấm thuật. 

Cấm thuật hiện thế, thiên địa hỗn loạn, chúng sinh kinh sợ. Mà lúc này hai giới Tiên Ma vẫn đang đánh nhau, thiên địa lung lay sắp đổ, thế giới sắp bị hủy diệt.

Lạc Hàm lật xem cuốn sách một lần, xác định không có tên của mình ở bất kỳ chỗ nào, đột nhiên trong lòng cô sinh ra một dự cảm bất ổn: “Chẳng lẽ tôi chính là một trong số hàng ngàn sinh linh gặp nạn?” 

Thế thì cô còn xuyên sách làm quỷ gì. Hiện tại chính mình tự ra tay còn có thể c.h.ế.t có thể diện hơn chút. 

Cây bồ đề cổ xưa nhất, và hình như địa vị cũng cao nhất mở miệng: “Ngài nằm ngoài Lục giới, không phải người trong luân hồi, trong sách tự nhiên không có tên của ngài.” 

Lạc Hàm rất bất đắc dĩ, nói: “Các ngươi có lẽ tìm nhầm người rồi? Trong cốt truyện căn bản không có việc gì liên quan đến tôi, tôi xuyên sách cũng không có tác dụng gì. Các vị thần tiên vẫn là đưa tôi về chỗ cũ đi thôi, tôi còn phải đi thi.” 

Mấy lão tổ tông nhìn là biết tuổi rất lớn này nghe thấy Lạc Hàm nói đều lắc đầu cười. Huyền Quy chậm rì rì mở miệng nói: “Chúng ta không có tìm lầm. Hiện giờ Lăng Thanh Tiêu khăng khăng phát động chiến tranh, để ngăn cản hắn, Dạ Trọng Dục cùng Vân Mộng Hạm không tiếc phát động cấm thuật. Cấm thuật hiện thế, thiên địa gặp nạn, mới kinh động đến mấy lão già chúng ta. Nhưng chúng ta tỉnh lại quá muộn, việc đã đến nước này, không có ai đồng ý dừng tay. Chúng ta không còn cách nào khác, nên mới hấp tấp triệu hoán Thiên Đạo, thỉnh cầu Thiên Đạo quy vị, chủ trì đại cục.”

Huyền Quy nói xong, mặt khác mấy cái lão tổ tông cũng chậm rì rì cúi đầu, cùng kêu lên nói: “Xin Thiên Đạo trở về chủ trì đại cục, cứu vớt thế giới, tránh cho hàng ngàn sinh linh c.h.ế.t trong chiến hoả.” 

Lạc Hàm nhướng mày, cảm thấy kỳ quái: “Thiên Đạo mà các ngươi nhắc tới, không lẽ …. là tôi?”

“Không sai.” Cây bồ đề vẫn chậm rì rì nói. Nó vẫy một mảnh lá cây, sau đó trước mắt Lạc Hàm hiện lên một loạt hình ảnh. Núi lở đất nứt, nước biển chảy ngược, khắp nơi đều là lũ lụt, hoả hoạn. Cảnh tượng thay đổi, trên không trung tập trung hàng trăm vạn binh lính, pháp thuật và tiên khí va chạm khắp nơi. Nơi xa mặt đất rung chuyển, một chùm ánh sáng yêu tà xuyên qua trời đất, đ.â.m thẳng vào sâu trong tầng mây.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/cuu-vot-nam-phu-my-cuong-tham/chuong-2-xuyen-sach-2.html.]

Lạc Hàm có một suy đoán: “Chẳng lẽ…..” 

“Đúng vậy. Đây chính là khung cảnh thật sự ở bên ngoài lúc này. Nơi này chỉ là nơi chúng ta dùng kết giới tạo nên để triệu hoán Thiên Đạo.”

Lạc Hàm quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên, nơi này tuy được bao phủ bởi vầng sáng xanh nhạt, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể phát hiện biên giới là bị cắt ra. Lạc Hàm nhất thời không biết là nên cảm thán cô sống cuộc sống bình thường 18 năm, đột nhiên nghe được người khác nói mình là trời, hay là nên cảm thán những kẻ điên ngoài kia đánh nhau thật tàn nhẫn, đánh đến nỗi nhà mình đều sắp hỏng.  

Lạc Hàm phải tiêu hoá một hồi lâu sự thật này. Cô ngập ngừng nói: “Nhưng tôi chỉ là người bình thường, từ nhỏ không trốn học, không bỏ bài tập, không yêu sớm, hiếu thuận với ba mẹ, yêu quý thầy cô….”

Cây bồ đề phành phạch phe phẩy nhánh cây của mình: “Ngài là do trời đất sinh ra, không cha không mẹ.” 

“Nhưng ba mẹ của tôi……”

“Bọn họ là Thiên Đạo của một thế giới khác. Nói chính xác là ngài ấy. Để giúp ngài thuận lợi lớn lên, ngài ấy đã biến thành cha mẹ ở nhân gian. Lúc ngài mới sinh ra thần thức, cơ thể của ngài quá yếu ớt. Chúng ta sợ ngài xảy ra chuyện gì nên đã để cho Thiên Đạo đã trưởng thành của thế giới khác đến mang ngài đi, bảo vệ ngài lớn lên, dạy ngài nhiệm vụ của Thiên Đạo. Tốc độ thời gian của hai thế giới khác nhau. Vốn dĩ chúng ta định để ngài ở đấy học tập mấy ngàn năm rồi mới đón ngài về. Nhưng không nghĩ tới đã không kịp rồi.” 

Lạc Hàm thật sự choáng váng. Cô cho rằng việc mình không phải là người cũng đã đủ kinh tủng. Nhưng không nghĩ tới càng kinh tủng hơn là ba mẹ của cô cũng không phải là người. Thậm chí cô còn không có ba mẹ, người cô cho rằng là ba mẹ của mình thật ra là do một người biến thành. 

Lạc Hàm nhất thời không nói nên lời: “Vậy rốt cuộc tôi phải làm gì?”

“Cung nghênh Thiên Đạo trở về.” Cây bồ đề cong cong nhánh cây, cúi đầu với Lạc Hàm. Cành lá của nó rơi xuống như mưa. Nó dùng giọng nói rất vui mừng và ân cần nói với Lạc Hàm: “Bây giờ, xin Thiên Đạo đi cứu vớt thế giới.” 

Lạc Hàm chậm rãi gõ một cái dấu chấm hỏi: “?”

Càng đáng sợ chính là, ngoại trừ cô, những người khác ở đây đều không cảm thấy lời này có gì sai. Lạc Hàm khiếp sợ, cô cảm thấy có chút sụp đổ: “Không lâu trước tôi còn chỉ đang thi cuối kỳ, bây giờ các người lại yêu cầu tôi đi cứu thế giới? Cứu như thế nào được?

“Rất đơn giản, ngăn cản Lăng Thanh Tiêu. Nếu hắn không kiên quyết tấn công Ma giới, Dạ Trọng Dục cùng Vân Mộng Hạm sẽ không bị ép vào đường cùng, bọn họ sẽ không kích hoạt cấm thuật, trời đất sẽ không gặp phải kiếp nạn lầm than này……” Cây bồ đề còn chưa nói xong, kết giới đột nhiên lung lay. Lạc Hàm dẫm lên kết giới nên có thể cảm nhận được rõ ràng trời đất rung chuyển. 

Mọi người vội vàng ổn định thân mình. Kết giới rõ ràng đã thu nhỏ lại đáng kể, ánh sáng cũng ảm đạm hơn. Cây bồ đề thả một mảnh lá cây ra ngoài, sau đó thanh âm của nó không còn thong dong như trước: “Không ổn rồi, Lăng Thanh Tiêu ra tay. Dạ Trọng Dục sắp kích hoạt cấm thuật, nhanh chóng đưa ngài ấy về quá khứ.”  

Cây bồ đề vừa nói xong, các lão tổ tông đều bắt đầu phóng ra pháp thuật. Xung quanh Lạc Hàm tràn đầy những tầng ánh sáng, hoặc dịu dàng, hoặc sáng chói. Lạc Hàm suy sụp: “Từ từ đã, các ngươi phải nói cho tôi biết phải làm gì đã chứ? Sao người đi lại là tôi?”

“Ngài là hoá thân của Thiên Đạo, không thuộc về sinh linh của Lục giới, không bước vào luân hồi. Chỉ có ngài mới có thể làm lơ không gian cùng thời gian, tự do xuyên qua quá khứ và tương lai. Ngoại trừ ngài, không có ai có thể trở lại quá khứ, ngay cả chúng ta cũng không được. Nhưng mỗi lần mở ra lốc xoáy thời không đều hao phí rất nhiều linh lực. Hiện tại chúng ta tập hợp sức lực của mọi người, đưa ngài về quá khứ. Thiên Đạo, ngài phải nhớ là, một khi thế giới này bị hủy diệt, toàn bộ sinh linh ở thế giới này đều bị tiêu diệt, ngài cũng sẽ bị tiêu diệt, bởi ngài là linh trí do trời đất thế giới này sinh ra. Sinh linh hưng thịnh, ngài mới có thể lớn mạnh, sinh linh bị diệt sạch, ngài cũng sẽ biến mất.”

“Lần này ngài rời đi là lần duy nhất, chúng ta không còn thời gian để mở lốc xoáy thời gian lần thứ hai. Nhớ kỹ, ngài chỉ có một cơ hội, bất kể dùng biện pháp gì, ngài đều phải ngăn cản được Lăng Thanh Tiêu. 

Lạc Hàm chưa kịp nói gì đã bị linh khí mạnh mẽ đưa vào lốc xoáy thời gian. Trước khi lốc xoáy đóng lại, Lạc Hàm nhìn thấy kết giới bị tan rã, lộ ra trời đất tràn ngập vết thương. Ở phía chân trời xám xịt, một người đứng trên đám mây. Bởi vì cách quá xa nên không thể nhìn rõ diện mạo của hắn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn vung kiếm, trong nháy mắt, mặt đất nứt ra một cái khe dọc theo phương hướng kiếm khí của hắn, ngọn núi ở phía xa cũng bị c.h.é.m thành hai nửa. 

Dường như cảm nhận được điều gì, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Hàm. Trong nháy mắt ấy, núi sông yên tĩnh, trời đất không còn âm thanh nào.

Loading...