Đặc vụ ngầm - 1
Cập nhật lúc: 2024-10-02 13:51:11
Lượt xem: 211
Khi nhiệm vụ kết thúc, tôi đã còng tay hắn bằng chính tay mình.
Hắn nghiêng đầu hỏi tôi: “Em có từng yêu anh không?"
Tôi mỉm cười cúi xuống vỗ nhẹ vào mặt hắn: “Chưa từng.”
"Hãy ăn thật ngon nhé nữ sĩ quan thân yêu của anh.”
…
Kết quả là, ngày hôm sau, người đàn ông đã từng khiến một nửa lực lượng cảnh sát thành phố phải phục kích hắn suốt nửa năm vượt ngục.
1
Trần Bác Ngạn vượt ngục.
Khi thông tin này truyền đi, việc xét Huân chương Chiến công hạng Nhất của tôi cũng không được xét duyệt nữa.
Một chiếc ô tô hộ tống tù nhân đến nơi trú ẩn ở phía đông thành phố đã bị đánh bom, khiến 9 cảnh sát thiệt mạng và một người bị thương.
Người đàn ông này đã khiến một nửa lực lượng cảnh sát của thành phố đã phục kích suốt nửa năm, bây giờ đã vượt ngục rồi. Băng ghế trên xe của trại giam vẫn còn chút hơi ấm, mặt đất còn sót lại khói thuốc súng, những vệt cháy sém và những dấu vết còn sót lại quá tệ.
Theo phân tích của đồng nghiệp trong Cục cảnh sát, tôi, với tư cách là đặc vụ chìm, người đã ở với hắn suốt hai năm, không chỉ đùa giỡn với cảm xúc mà còn đ.â.m sau lưng hắn vào thời điểm quan trọng nhất, 100% khả năng sẽ trở thành mục tiêu trả thù số một của hắn.
2
"Sĩ quan Giang, trông cô có vẻ không vui."
...
Có ai vui khi Huân chương Chiến công hạng Nhất sắp tới tay rồi lại vụt mất chứ.
27 giờ sau khi Trần Bác Ngạn vượt ngục, cảnh sát đã điều động 15 máy bay không người lái và gần một nửa lực lượng c--hó nghiệp vụ, sau một cuộc khám xét và phong tỏa toàn diện, vẫn không tìm thấy dấu vết của hắn.
Người đàn ông đó đã vượt ngục một cách đầy kêu ngạo, trước khi rời đi, hắn đã dùng m--áu của viên cảnh sát hộ tống để lại dòng chữ: [Tôi sẽ lấy lại bông hồng của mình. Tôi sẽ lấy lại bông hồng vốn thuộc về tôi.]
"Bông hồng" này ám chỉ ai... Tất cả cảnh sát trong phòng họp đều nhìn tôi.
“Có vẻ là ám chỉ cô đó.”
Tôi khoanh tay và nhún vai: "Tôi chỉ có thể chứng minh rằng Trần Bác Ngạn là một kẻ yêu đương mù quáng."
Nếu không phải vậy, khi tôi còng tay hắn, hắn sẽ không thể hỏi những câu ng--u n--gốc như "Em đã từng yêu anh chưa?"
Tất nhiên là tôi chưa từng yêu hắn, đi làm cũng đủ chán rồi.
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dac-vu-ngam/1.html.]
Trên xe cảnh sát, đồng nghiệp Lý Nghiên đưa cho tôi thông tin trên máy tính bảng để đọc.
“Chúng tôi đã phát hiện Trần Bác Ngạn sử dụng điện thoại công cộng tại địa điểm này sau khi hắn vượt ngục.”
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên máy tính bảng.
“Đó là nơi tôi và hắn đã sống cùng nhau.”
Sau khi xác nhận mối quan hệ, Trần Bác Ngạn và tôi đã sống cùng nhau ở nơi này trong một thời gian ngắn.
Khi bước vào đó, hai đôi dép dành cho cặp đôi đập vào mắt tôi, điều này dường như không có gì thay đổi, tàn thuốc trong chiếc gạt tàn giữa bàn cà phê rõ ràng là còn mới.
"Báo cáo kiểm tra gạt tàn t.h.u.ố.c lá đã có, là của Trần Bác Ngạn."
Tôi cùng Lý Nghiên đi vào phòng ngủ, sau đó cười khẩy.
"Hắn thật dũng cảm. Hắn dám trốn ở đây tận vài giờ sau khi vượt ngục để khiêu khích chúng ta phải không?"
Trong phòng có rất nhiều cảnh sát đang chụp ảnh, thu thập chứng cứ nhưng đầu óc tôi như choáng váng. Đây là ngôi nhà đầu tiên mà tôi và Trần Bác Ngạn sống cùng nhau, đồng thời hắn cũng là thủ lĩnh ma túy đầu tiên mà tôi tiếp xúc với tư cách là một đặc vụ chìm.
4
Sau khi tốt nghiệp Học viện Cảnh sát và kế thừa mã số cảnh sát của cha, tôi được phân công làm đặc vụ chìm để tiếp cận Trần Bác Ngạn.
Không có lý do nào khác, chỉ đơn giản là vì tôi trông giống như một sinh viên và có đôi mắt trong sáng nhất, nhưng tôi lại là người tàn nhẫn nhất trong số những sinh viên tốt nghiệp cùng kỳ.
Khi đó, Trần Bác Ngạn vẫn chưa trở thành ông thủ lĩnh của tổ chức buôn bán ma túy lớn nhất miền Tây Trung Quốc. Hắn chỉ là một phó chỉ huy, có rất ít quyền lực, lại còn rất trẻ nên đã thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Nếu muốn làm tất cả cùng một lúc, cách tốt nhất là phải tiếp cận từ từ.
Tôi đến cửa hàng tiện lợi nhỏ dưới nhà hắn làm nhân viên thu ngân. Mỗi đêm vào tầm mười một đến mười hai giờ, hắn sẽ xuống nhà mua một bao thuốc lá.
Hắn có đôi lông mày rậm và thường mặc áo khoác màu đen. Tôi hơi ngạc nhiên khi lần đầu gặp hắn, rõ ràng là một tay buôn ma túy trẻ tuổi hơi khét tiếng, nhưng lại có khuôn mặt rất đẹp, làn da trắng sáng, nét mặt cũng có chút vô cảm.
Để không đánh động địch, tôi đã nhịn hơn nửa tháng mới bắt chuyện với hắn, đại khái là vì nhìn thấy hắn mua t.h.u.ố.c lá mỗi ngày nên khuyên hắn hút ít hơn.
Hắn nhướn mày, nhìn qua tôi với vẻ mặt bình tĩnh và nhẹ nhàng. Sau đó, tôi tận dụng cơ hội này để trò chuyện với hắn hai lần một ngày.
Sau khi trò chuyện nhiều ngày như vậy, tôi cảm thấy cây sắt cũng muốn nở hoa luôn rồi nhưng Trần Bác Ngạn lại không có cảm giác gì với tôi vào thời điểm đó. Thật may là đồng đội đã hỗ trợ tôi.
Đó là một cuộc tấn công quy mô nhỏ vào đường dây buôn bán ma túy, mặc dù không gây tổn hại đến nền tảng của tổ chức khổng lồ nhưng cũng đủ để tiêu diệt một số chân rết.
Trong số các mục tiêu có băng nhóm của Trần Bác Ngạn. Là vở kịch để cố ý cho Trần Bác Ngạn được tôi “cứu” trong lúc hấp hối giữ mớ hỗn độn đó.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Khi tôi đỡ hắn lên, người hắn đầy máu, làn da trắng lạnh gần như trong suốt có vết m.á.u đỏ. Mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn không hề mất cảnh giác khi nhìn thấy tôi.
Tôi nghiêm túc đóng vai một nhân viên cửa hàng tiện lợi sợ hãi và đưa hắn về nhà sau khi hắn bảo tôi đừng đến bệnh viện. Hắn ở lại nhà tôi trong vài ngày tiếp theo.
Mọi thứ đều được lên kế hoạch cẩn thận, bao gồm vị trí phòng ngủ của hắn, chiếc khăn tôi vô tình làm tuột sau khi rời khỏi phòng tắm và sự tiếp xúc cơ thể không thể tránh khỏi khi băng bó.
Tôi cố gắng vui vẻ và tìm mọi cách để làm hắn cười, làm món cà ri thành hình con gấu và buộc băng gạc trên vết thương thành chiếc nơ xinh xắn.
Mấu chốt là cô nam quả nữ ở chung một phòng, hắn choáng váng hơn nửa tháng. Trong vô số đêm, người đàn ông đó nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen láy không thể xuyên thủng.