Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đặc vụ ngầm - 9 (END)

Cập nhật lúc: 2024-10-02 15:22:39
Lượt xem: 294

Trên người hắn thoang thoảng mùi thuốc lá. Hòa quyện với cái mát lạnh của mùa thu.

"Anh rất sợ mất em."

Vải áo khoác cọ vào má tôi. Tôi không muốn lãng phí sức lực của mình để cố gắng đẩy hắn ra. Thế là tôi để hắn cọ xát tôi vào cơ thể hắn.

"Đừng đi. Làm ơn, đừng rời đi."

"..."

Đó là lảm nhảm nhưng cũng giống như van xin.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi ngẩng đầu nhìn những chiếc lá rơi từ trên cành rơi xuống. Ánh sáng của mặt trời lặn đã tắt từ lâu, trong lòng tôi chỉ có bóng tối.

Tôi được tay Trần Bác Ngạn kéo vào phòng. Khi Trần Bác Ngạn ôm tôi vào lòng, đôi khi những cảnh tượng hỗn loạn hiện lên trong đầu tôi. Người cháu bị đẩy vào bệnh viện, Lý Nghiên bị cụt hai chân, biển động một thời và người cha không toàn thây khi ra đi. Tất cả họ đều đứng trước mặt tôi, một số thì trách móc tôi, một số thì đang an ủi tôi.

Cha tôi đẩy tôi và tôi loạng choạng. Ông nói, con gái, hãy tiến lên. Đừng nhìn lại.

Lần này, Trần Bác Ngạn đẩy thẳng một hộp thuốc tiêm đến trước mặt tôi. Hắn xoa đầu tôi.

"Anh đi một lát, nếu thành công, chúng ta sẽ cùng nhau ra nước ngoài. Đã đến lúc, chúng ta sẽ ẩn danh và bắt đầu lại, được chứ?"

Được rồi.

Thật là k--hốn kiếp.

Ngày hắn ra đi, tôi tựa người vào khung cửa và nhìn hắn. Hoàng hôn sâu thẳm ngoài cửa sổ khiến người đàn ông này tan vào trong ánh sáng rực rỡ, ánh hoàng hôn tàn khốc chia cắt bóng dáng hắn.

Tôi không thể đứng vững được nữa và dồn toàn bộ sức nặng của mình lên tấm ván tường. Cuối cùng, nhìn hắn bước vào chiếc xe màu đen. Ánh mắt tôi rơi vào hai chiếc thùng nhựa giấu sau tường.

12

Tôi đã gọi cho Trần Bác Ngạn.

Đếm thời gian, đã đến lúc hắn phải cất cánh. Trên điện thoại, giọng tôi nghe như đang khóc: "Trần Bác Ngạn, tôi thực sự cảm thấy khó chịu. Cơ thể tôi ngứa quá, không nhịn được. Sao anh không quay lại? Hôm nay là sinh nhật của tôi, anh hãy quay lại nhé. Ở một mình, tôi rất sợ..."

Gần như ngay lập tức, hắn gằn giọng dỗ dành tôi và bảo tôi đừng khóc.

Tôi nghe thấy bên kia điện thoại có người gọi hắn, quả nhiên là hắn sắp lên máy bay. Nhưng chỉ sau vài giây do dự, hắn đã dịu giọng lại để xoa dịu tôi. Hắn nói sẽ quay lại sớm và bảo tôi hãy ngoan và đừng khóc.

Tôi cúp máy, nhặt bình xăng cạnh cửa đổ xuống đất. Mùi hăng của xưng gần như lấn át mọi giác quan của tôi. Cuối cùng, ngay lúc hắn mở cửa, tôi bước tới và ôm hắn.

Hắn choáng váng một lúc. Sau đó, hắn nhỏ giọng: "Thực ra."

Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng xoa tóc tôi. Họ dường như không nhìn thấy chúng tôi đứng giữa đống xăng trên mặt đất. Có vẻ như hắn không nhìn thấy chiếc bật lửa trong tay tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dac-vu-ngam/9-end.html.]

"Em yêu, em lấy xăng ở đâu thế?"

“Con trai của dì ở hành lang bên cạnh, tôi đã xúi giục nó làm phản. Đừng lo lắng, nó đã chạy trốn rồi. Chắc chắn nó biết nhiều hơn tôi. Nó sẽ đưa cảnh sát tới nơi cất giấu ma túy của anh.

"Còn anh, Trần Bác Ngạn... Tôi rất sợ anh lại chạy trốn, cho nên lần này... Tôi sẽ đưa anh đi."

Tôi đánh rơi chiếc bật lửa trong tay và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Yếu đuối và giống như một ngọn lửa trên thảo nguyên, giống như tình cảm của Trần Bác Ngạn dành cho tôi, dẫu hắn biết rằng tôi nhất định đang lừa dối hắn bằng cách những hành động nịnh nọt.

Hắn biết mình có thể sẽ không thể rời đi nếu quay lại lần này. Hắn vẫn quay lại khi tôi khóc, hắn vẫn hy vọng trong vô vọng sẽ chiếm được tình yêu của tôi.

Người đàn ông sống trong bóng tối từ khi còn nhỏ này đã bị đánh bại bởi ánh sáng duy nhất mà hắn hằng khao khát. Thật không may, ánh sáng cũng là giả.

Vào giây phút cuối cùng, những ngọn lửa thiêu đốt quần áo của chúng tôi. Hắn vẫn còn bị ám ảnh bởi câu hỏi đó và nhẹ nhàng hỏi tôi: "Em có bao giờ coi anh là người yêu của em dù chỉ một giây phút nào đó không?"

Tôi chạm vào mặt hắn và cười: "Trần Bác Ngạn, ng-- ng--ốc."

"Tình yêu của tôi…… là Tổ quốc."

"Đó là chính là tình yêu."

Cho đến giây phút cuối cùng, dường như hắn phải bảo vệ tôi khỏi bị lửa thiêu. Tiếng ho của hắn vang vọng trong tai tôi: "Người phụ nữ xấu xa này. Từ trước đến giờ anh đều yêu em."

Cuối cùng, ngọn lửa nhấn chìm chúng tôi.

Trước khi rời khỏi thế giới này, tôi hình như gặp cha tôi đang đứng cách đó không xa nhìn tôi.

Cha.

Đúng là, thật sự rất khó để có được Huân chương Chiến công hạng Nhất khi còn sống.

13

Trong một vụ án ma túy lớn ở thành phố Trường Minh, gần 500kg ma túy bị thu giữ, gần 100 đối tượng bị bắt giữ, có 16 cảnh sát thiệt mạng.

Truy tặng Huân chương Chiến công hạng Nhất.

Một chiến sĩ chống ma túy đã đi sâu vào ổ ma túy, xử lý những kẻ buôn ma túy và phát hiện ra một lượng lớn thông tin, đồng thời anh dũng hy sinh để ngăn chặn thủ lĩnh của băng đảng ma túy được truy tặng thêm Huân chương Danh dự.

Khi Lý Nghiên đang đóng gói đồ đạc của Giang Nhược Lâm, anh tìm thấy những tấm vé trong tủ của cô.

Ngày 28/11 có chuyến bay đi Tam Á, được đặt vào ngày sau khi Trần Bá Ngạn bị bắt. Cô ấy luôn chấp niệm với kỳ nghỉ phép năm.

Bây giờ thì tốt rồi. Cô ấy thực sự có thể được nghỉ ngơi. Đó là một kỳ nghỉ dài.

(--END--)

Loading...