Đại A Hoàn - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-05-24 20:23:41
Lượt xem: 7,241
Thành Vương chỉ khẽ sửng sốt, cúi đầu "Ừ" một tiếng. Thật lợi hại, không nói đến chuyện khác, riêng việc Thành Vương này nhẫn nhịn giỏi thế này thì đúng là cao thủ.
"Chậc, ngài cũng chỉ nhìn trúng khuôn mặt của nàng ta thôi. Tính tình như vậy đa phần trong hậu cung sẽ không được yêu quý, biết đâu tuổi trẻ đã mắc bệnh u uất... Sợ bị người khác hãm hại, ngược lại còn bị người khác tính kế... Một xác hai mạng!" Ta cứ thế bịa đặt một đoạn kết bi thảm cho Thẩm Tri Lan.
Thành Vương trừng mắt đầy giận dữ nhìn ta, khiến ta lạnh cả sống lưng.
Thành Vương đột nhiên nói: "Không được, ta phải cưới nàng."
Ta nói: "Đúng là phải nghĩ như vậy, chúng ta không có được nhân duyên tốt thì thôi, sao có thể để người khác bắt nạt!"
Thẩm tướng quân và Thành Vương giống nhau, đầu óc đều thiếu một sợi gân. Không phải một nhà thì không vào một cửa mà.
Thẩm tướng quân vừa nghe Thành Vương muốn cưới đứa con gái phá phách của mình, vui đến mức Thành Vương giờ có muốn tạo phản, Thẩm tướng quân cũng có thể lập tức theo cùng.
Không phải chứ, con gái ông đã làm gì trời đất bất dung, mà lại khó gả đến vậy?
Ta thực sự quá tò mò, vì vậy đã cố ý dò hỏi một chút... Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, là ta nhiều chuyện.
Những ngày ta giả làm Vương phi không biết sung sướng đến mức nào, mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, trước kia phải đi theo phụ thân khắp nơi vận động, bây giờ ngủ một giấc đến trưa, đợi Thành Vương tan triều, có việc không có việc thì tán gẫu đôi câu, vậy là hoàn thành nhiệm vụ công tác.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nếu như đứa muội muội bỏ trốn của ta sống tốt ở bên ngoài thì đừng về nữa, Vương phi giả ta đã làm rồi, Hoàng hậu giả thì có làm sao.
Nhưng Thành Vương nói hắn không muốn một người vợ cao hơn mình nửa cái đầu, nếu được thì hắn vẫn muốn Thẩm Tri Lan xinh đẹp.
Biết rồi, biết rồi, đừng giục! Thẩm Tri Lan của ngươi sắp vào cửa rồi!
Nhưng vào nửa tháng trước khi Thẩm Tri Lan xuất giá, muội muội ta là Triệu Ái đã được phụ thân ta tìm về, ánh mắt đờ đẫn vô hồn như thể không phải người mà ta nhớ.
Phụ thân ta nói: "Trở về là tốt rồi."
Không cho bất kỳ ai hỏi thêm nữa nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra, bị lừa đến nỗi chẳng còn gì.
Mặc dù phụ thân ta không cho người trong nhà nhắc lại chuyện này trước mặt Triệu Ái nhưng ta vẫn tức tối lắm, tên khốn nào dám bắt nạt con gái của thừa tướng hả!
"Ca ca, huynh đừng hỏi nữa, ta không sao rồi." Triệu Ái cười nói với ta.
"Nhà ta không sợ đắc tội người khác, ta phải nghe xem là ai!" Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng nhưng nàng lại giật tay ra.
Triệu Ái đứng dậy mở tung cửa sổ: "Người ta phải nhìn về phía trước, bây giờ ta không phải cũng đã là Vương phi rồi sao, ta sẽ giúp Thành Vương quản lý nhà cửa."
Nhưng dù nàng có thông minh đoan trang, có hiền huệ đảm đang đến đâu thì trong lòng Thành Vương cũng đã có người khác.
Dù ta hiểu phần lớn nam nhân đời này hẳn sẽ có tam thê tứ thiếp nhưng tình yêu hiện tại không đồng nghĩa với tình yêu mãi mãi.
Nhưng tên Thành Vương này lại cứng đầu, Thẩm Tri Lan còn chưa vào cửa mà đã có thể thấy dáng vẻ sợ vợ của hắn, có thể phát triển gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-a-hoan/chuong-23.html.]
Đánh nhau ta còn có thể khuyên hòa, trung thần ta có thể xúi giục tạo phản, con ch.ó Đại Hoàng nhà ta ta còn có thể giới thiệu cho nó một con ch.ó thuần chủng, sao đứa muội muội này của ta lại cố chấp như vậy!
Ta còn không đánh không mắng được, đừng để ngày nào cũng đi ba ngàn dặm bắt ta đuổi theo, người không tìm được còn mất thêm ba con ngựa.
Nhưng phải nói rằng phụ thân ta đã nhìn trúng Thành Vương, Thành Vương đúng là có bản lĩnh, hắn phái ám vệ đi tra giúp ta, nói rằng muội muội ta phần lớn là bị Thái tử lừa.
Nhưng nếu Thái tử thực sự muốn cưới muội muội ta, nhà ta cũng không thể không đồng ý? Đây lại là vở kịch gì đây? Ta thấy lời Thành Vương nói không đáng tin, biết đâu đã bị ta và phụ thân ta dụ dỗ.
Nhưng ta vẫn đi dò xét thái độ của Triệu Ái, ta vô tình nói: "Muội có thấy buồn cười không, Thành Vương nói hắn không tin ta, còn nói ta là người của Thái tử."
Tách trà trong tay Triệu Ái rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, nàng lập tức thu lại vẻ mặt hoảng loạn, cười nhạt: "Từ xưa đến nay, người ở trên cao đều có chút đa nghi."
Ta nói: "Triệu Ái, muội quên chúng ta là huynh muội song sinh rồi à? Muội có thể lừa được tất cả mọi người nhưng không thể lừa được ta."
Triệu Ái từ khi trở về đến nay, lần đầu tiên phòng tuyến tâm lý sụp đổ, nàng cúi xuống bàn bắt đầu khóc nức nở: "Ta thật ngốc, ta tin lời đường mật của hắn."
Triệu Ái phát hiện ra rằng Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không để Triệu gia đứng về phía Thái tử nhưng nàng nguyện từ bỏ gia tộc để chạy theo tình yêu của mình nhưng Thái tử lại không muốn. Nếu nàng không phải là Triệu Ái, không phải là con gái thừa tướng thì không có ý nghĩa gì.
Sự việc đã đến nước này, Triệu Ái c h ế t tâm kết hôn chính là kết cục tốt nhất, nguyên nhân cơ bản nhất khiến nàng bỏ trốn là vì nàng đã mang thai. Thành Vương dù có tính tình tốt đến mấy cũng không thể giúp Thái tử nuôi con, Triệu Ái buộc phải bỏ trốn.
Ta hỏi: "Đứa bé đâu?"
"Mất rồi."
Ta lại hỏi: "Là ngoài ý muốn?"
"Không phải."
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, ta đã hiểu, Triệu Ái ước chừng đã tìm đến Thái tử ngay lần đầu tiên nhưng Thái tử không đồng ý giữ lại đứa bé.
Ta nói với Triệu Ái: "Bởi vì sự ngu ngốc và cả tin của muội nên mới rơi vào kết cục như vậy, ta không còn gì để nói."
Gia tộc chúng ta không phân biệt chính thứ, ta có tổng cộng bảy huynh đệ tỷ muội, phụ thân coi trọng ta là vì ta xuất sắc nhất, không liên quan đến việc ta là đích trưởng tử.
Còn việc để Triệu Ái đi liên hôn để kéo Thành Vương về phe mình vốn không phải một nước cờ của phụ thân, nếu có thể chọn người khác, ông sẽ không chọn Triệu Ái.
Ta nói: "Triệu Ái, sau này muội tốt nhất hãy tự lo lấy mình, lần này là thánh chỉ không thể trái lệnh đã cứu muội, nếu không phụ thân sẽ không tha cho muội."
Triệu Ái chế giễu nói: "Tất nhiên ta biết, mọi người đều nói gia giáo nhà thừa tướng rất tốt, con cái trong nhà đều xuất sắc, bởi vì những quân cờ không đạt tiêu chuẩn của ông ta đều bị vứt bỏ, còn Triệu Kì huynh chính là nước cờ đắc ý nhất của ông ta."
Ta không hứng thú nói chuyện tiếp với Triệu Ái: "Bởi vì muội là muội muội ruột của ta nên lần này ta sẽ giúp muội thêm một lần nữa, số mệnh tốt nhất của muội chính là sinh ra cùng ta."
Đây là lần cuối cùng ta gặp muội muội song sinh của ta, khi nàng theo tân hoàng đăng cơ trở thành hoàng hậu, ta cũng chỉ hơi cụp mắt, không nhìn nàng thêm lần nào nữa.
Có lẽ người ngoài sẽ thấy ta tàn nhẫn nhưng mạng sống của mỗi người đều phải do chính người đó giành lấy chứ không phải chờ ông trời ban tặng.