Đại Chiến Với Hàng Xóm - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:49:11
Lượt xem: 3,770
Cảnh sát quả thật đã đến.
Nhưng cậu em u ám không đánh người, không phá hoại tài sản, lại có tiền sử tâm thần.
Ba lớp giáp bảo vệ, cảnh sát cũng không biết làm sao.
Cảnh sát còn quay lại dạy dỗ hắn, bảo đừng chủ động gây chuyện.
"Nếu không, người ta c.h.é.m c.h.ế.t anh rồi, anh cũng chẳng biết kêu ai!"
Sau khi cảnh sát rời đi, hắn cũng bớt làm càn một thời gian.
Điều đó khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hôm đó, tôi phải trực lớp buổi tối ở trường.
Xong việc lại đi kiểm tra ký túc xá, đến khi về đến khu chung cư đã gần 11 giờ.
Có vài bóng đèn trong khu bị hỏng, ban quản lý vẫn chưa sửa.
Tối om tối mù, tôi lấy điện thoại ra bật đèn pin.
Vừa nghĩ đến mấy học sinh bị tụt điểm, vừa băn khoăn sáng mai nên ăn gì.
Đến góc rẽ, từ bụi trúc bất ngờ lao ra một bóng người, đập thẳng vào gáy tôi!
Cốp!
Cơn đau dữ dội ập đến, tôi ngã xuống đất.
Hắn lại giáng thêm vài cú đấm, đập mạnh vào người tôi!
"Con điếm nhỏ, dám láo hả? Không dạy dỗ mày, mày tưởng tao ăn chay chắc!"
Giọng nói đó...
Là của hắn, người nhà 901!
Toàn thân tôi đau đớn vô cùng, chỉ có thể gắng gượng đứng dậy, chạy về phía trước.
Nhưng nhanh chóng bị hắn túm lấy vai, đá ngã xuống đất.
"Mày định chạy đi đâu? Không muốn nói chuyện với tao à? Người nhà thần kinh của mày không bảo vệ mày được đâu?"
Tôi nói: "Ở đây có camera, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi nhất định sẽ cho anh vào tù!"
Hắn cười điên cuồng: "Camera? Mày không biết à? Camera ở đây hỏng lâu rồi!"
Vừa nói, hắn vừa cố bẻ mặt tôi, đôi tay hôi hám bịt chặt môi tôi.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
"Mau báo cảnh sát đi, bé yêu, tao sợ quá ha ha ha ha, mau báo cảnh sát đi!!!"
Bốp——
Có người bẻ một cây trúc, đập vào đầu hắn!
Người đó ra tay mạnh, nhanh và chuẩn, có vẻ sẽ đánh cho hắn nở hoa trên đầu!
Nhưng nhanh chóng có người kéo anh ta lại, cởi áo trùm lên đầu hắn.
"Cậu em, có biết đánh người trong tù thế nào để đau mà không để lại vết không?
"Nhìn kỹ nhé, học cho giỏi!"
Nói rồi, người đó đ.ấ.m một cú vào bụng hắn.
Rồi lại tát một phát vào đỉnh đầu hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-chien-voi-hang-xom/chuong-4.html.]
Sau đó dùng đầu gối thúc vào, khiến hắn rên rỉ thảm thiết.
Tôi được ai đó đỡ dậy.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, tôi mới nhìn rõ người đỡ tôi là cậu em u ám.
Người đang đè hắn ra đánh chính là anh trai xăm trổ!
...
Hóa ra, bà cụ dữ tợn thấy tôi lâu không về, nhắn tin WeChat cho tôi.
Nhưng mãi không thấy tôi trả lời, bà cảm thấy có điều không ổn.
Bà liền gọi anh trai xăm trổ và cậu em u ám dậy, bảo họ đi tìm tôi.
Và khi họ tìm thấy tôi, đúng lúc nhìn thấy cảnh hắn đang đánh tôi!
Chiếc áo thun của anh trai xăm trổ trùm kín đầu hắn.
Nắm đ.ấ.m như mưa rơi tới tấp xuống người hắn.
"Muốn nói chuyện gì với em gái tôi hả? Nói hết với tôi đi, nói đi!"
Một cú đ.ấ.m lại tiếp tục.
Hắn đau đến rên rỉ: "Anh, anh ơi tôi sai rồi, tôi mồm thối, anh đừng đánh nữa!"
Anh trai xăm trổ chẳng thèm để ý, gọi cậu em u ám lại: "Bụng cậu còn hàng không? Cho hắn ăn chút đi."
Cậu em nhăn mặt: "Buổi trưa mới ị xong, giờ không còn nữa."
Anh trai xăm trổ lại hỏi: "Cố ị ra được không?"
Cậu em suy nghĩ một chút: "Hay để em thử?"
Hắn ôm chân cậu em, van xin: "Anh, anh ơi tôi sai rồi! Tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa."
Anh trai xăm trổ kéo áo khỏi đầu hắn, đè đầu hắn xuống, ép hắn quỳ về phía tôi.
"Mày xin lỗi tao thì có ích gì? Phải xin lỗi em gái tao, nếu nó không tha thứ, thì chỉ có mà ăn đòn, hiểu chưa?"
Hắn bị đánh đến nỗi khóc rống, quỳ gối trước mặt tôi dập đầu không ngừng.
"Mỹ nữ, tiểu nỹ nữ, tôi xin lỗi——"
Bốp!
Anh trai xăm trổ tát mạnh vào gáy hắn.
"Mày cũng gọi mẹ mày là tiểu mỹ nữ à? Đổi cách xưng hô đi!"
Hắn bị đánh đến ngẩn ngơ: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cô gái, tất cả là lỗi của tôi, tôi không dám nữa, sau này gặp cô tôi sẽ đi vòng, được không?"
Anh trai xăm trổ đè đầu hắn, nhìn tôi, đơn giản hỏi: "Muốn đánh hắn vài phát cho hả giận không?"
Tôi có chút do dự.
Từ nhỏ đến lớn, gia đình tôi luôn dạy tôi không được đánh nhau.
Sau này khi làm giáo viên, tôi cũng dạy học sinh không được đánh nhau.
Hắn thấy vậy, quỳ dưới chân tôi khóc ròng: "Cô gái, cô gái, cô là người có học, cô tha cho tôi lần này đi, đừng đánh nữa..."
Tôi cười lạnh, vung tay một cái, tát thẳng vào đầu hắn.
"Đừng có dùng đạo đức để trói buộc tôi! Hôm nay người đánh anh chính là người có học!"