Dải ngân hà không đục không trong - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-19 16:12:17
Lượt xem: 74
Thấy tôi khóc, cô ấy ngạc nhiên tròn xoe mắt: “Giang Nhược, sao cậu càng ngày càng đa sầu đa cảm thế?”
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Ầy, Giang Nhược, cậu đừng có vậy mà, cùng lắm sau Tết mình sẽ nghỉ việc, đến nhà cậu, cậu nuôi mình.”
“Thôi bỏ đi, nuôi không nổi,” tôi đẩy cô ấy lên xe.
Dù xe đã khuất khỏi tầm mắt, tay tôi vẫn chưa hạ xuống.
Có lẽ đây là lần cuối cùng gặp nhau rồi.
Tạm biệt.
Nhan Nhan.
11
Còn nửa tháng nữa là Tết, tôi cho dì bảo mẫu nghỉ sớm về quê ăn Tết.
Tôi lại trở về cuộc sống một mình.
Cơ thể ngày càng yếu đi, ngay cả việc xuống lầu đổ rác cũng cảm thấy khó khăn.
Gặp Châu Nghiễn ở lối ra cầu thang hoàn toàn là tình cờ.
Anh cầm trong tay những loại trái cây và đồ ăn vặt mà tôi thích, bước nhanh về phía tôi.
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi, mãi vẫn không rời đi.
“Em gầy đi nhiều rồi.”
“Ừm, đang giảm cân.”
Anh bước vào thang máy cùng tôi, đến trước cửa nhà, tôi hít một hơi sâu rồi dừng lại.
“Nếu không có chuyện gì thì anh có thể về rồi, tôi không hoan nghênh anh vào
nhà tôi lắm.”
Châu Nghiễn như bị đả kích, lắp bắp nắm lấy cánh tay tôi.
“Em không nghe điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn, tại sao vậy?”
Thiết Mộc Lan
Tôi thở dài.
Chỉ trách trước đây đã cho anh xem quá nhiều phim thần tượng, khiến anh hiểu lầm rằng ai cũng có thể như trong phim, dù đã chia tay vẫn có thể làm bạn tốt.
“Nhược Nhược, có phải em hận anh không?”
“Những lời này giờ có hỏi cũng vô nghĩa,” tôi siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, “Nếu đã chia tay rồi thì hãy bắt đầu cuộc sống mới đi, đừng làm phiền nhau thêm nữa.”
“Nhưng anh không thể quen với việc không có em.”
Tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương mới toanh trên tay anh, cười nhạt:
“Châu Nghiễn, không phải ai cũng phải nhường nhịn anh chỉ vì anh không quen. Tôi cũng là con người, tôi có lòng tự trọng. Anh đã phản bội tình cảm nhiều năm của tôi như vậy, anh có mặt mũi gì để đứng trước mặt tôi mà nói không quen?”
“Anh lo Lâm Vi ban đêm đi đường không an toàn, lo Lâm Vi gặp tuyết lở, anh lo Lâm Vi bị bệnh sẽ không thoải mái, anh đã bao giờ nghĩ tôi cũng sẽ thấy không quen không? Lúc tôi thấy không quen anh có vì tôi mà nhẫn nhịn không?”
Trong thoáng chốc, mặt Châu Nghiễn trắng bệch.
Tôi không nhìn anh nữa, cúi đầu tra chìa khóa vào ổ.
“Xin lỗi,” tiếng nói đau đớn kìm nén vọng lại từ phía sau.
Cơ thể tôi cứng đờ, đóng cửa lại mà không quay đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-ngan-ha-khong-duc-khong-trong/chuong-6.html.]
Những lời nói vừa rồi, như thể đã vắt kiệt hết sức lực của tôi, tôi dựa vào tường từ từ ngồi xuống thảm.
Tiếng thở gấp gáp nhắc nhở tôi rằng thời gian của tôi không còn nhiều.
Lâm Khai Nhan và Châu Nghiễn đều hỏi cùng một câu hỏi, hỏi tôi có hận anh không.
Tôi không biết.
Bị người mình yêu phản bội, làm sao không hận, không đau cho được.
Hận anh thay lòng đổi dạ quá nhanh.
Nhưng đối với Châu Nghiễn, tôi không biết nên hận thế nào.
Lâm Vi từng quả quyết nói rằng tôi xuyên không từ mười năm sau trở về.
Cô ta đã đoán đúng một nửa.
Không phải là mười năm sau.
Tôi và bốn người đồng hành khác đã c.h.ế.t trong trận tuyết lở đó, Châu Nghiễn vì xuống núi tìm đồ giúp tôi mà may mắn thoát nạn.
Tôi đã chết, nhưng linh hồn không tiêu tan.
Tôi cứ thế theo chân Châu Nghiễn, tận mắt chứng kiến anh vì không chấp nhận được cái c.h.ế.t của tôi mà liên tục chất vấn cảnh sát.
Tận mắt nhìn thấy anh chán nản, ngày ngày chìm trong men rượu.
Anh ngồi trên tầng thượng của bệnh viện suốt đêm, tay cầm điếu thuốc, uống từng ngụm từng ngụm rượu liên tục.
“Nhược Nhược, không phải em nói không cho anh uống rượu sao? Bây giờ em ra đây được không?”
“Em ra đây đi, ra mắng anh vài câu có được không?”
Mắt anh đỏ ngầu, uống rồi lại nôn, nôn rồi lại uống.
Anh quyết tâm hủy hoại cơ thể mình, không ai khuyên nhủ được.
Tôi muốn ngăn cản, nhưng bàn tay trong suốt lại xuyên qua cơ thể anh.
Tôi chỉ là tàn hồn mờ ảo, có làm gì cũng đều vô ích.
Ngày xuất viện, Châu Nghiễn sửa soạn chỉnh tề.
Tôi thấy yên lòng, tưởng rằng cuối cùng anh cũng đã vượt qua cú sốc với cái c.h.ế.t của tôi.
Nhưng khi anh mang theo tro cốt của tôi lái xe ra biển, tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Châu Nghiễn ôm tro cốt của tôi từng bước tiến về phía biển.
“Châu Nghiễn, anh điên rồi sao!”
“Anh dừng lại cho em, có nghe thấy không!”
“Anh phải sống cho thật tốt chứ!”
Châu Nghiễn không nghe thấy, từng bước đi càng kiên định.
Anh lẩm bẩm: “Tất cả là lỗi của anh, là anh có lỗi với em.”
Khi nước biển ngập qua đầu anh, tôi nghe thấy câu xin lỗi cuối cùng của Châu Nghiễn: “Xin lỗi Nhược Nhược, lẽ ra anh nên ở bên em.”
Thời khắc linh hồn tan biến đi, tôi mới hiểu rằng Châu Nghiễn c.h.ế.t vì cảm thấy tội lỗi.
Anh cảm thấy có lỗi vì không cứu được tôi.