Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Nha Hoàn Của Khương Gia - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-09-02 10:41:48
Lượt xem: 897

Đầu tiên, cha nghĩ đến những binh sĩ độc thân, nhưng những binh sĩ đó đều coi dì như đại ca, không dám có ý nghĩ gì khác.

Sau đó, Tần bá bá ở Khổ Trúc sơn trang cũng đến hỏi cưới, nhưng dì Tiểu Trư không có chút tình cảm nam nữ nào với ông ấy, mẹ suy đi tính lại, vẫn thay dì từ chối.

Phải làm sao đây!

Ta cũng muốn có muội muội mà!

Ta nhìn chằm chằm vào Ngư tiểu tướng quân với dáng người thẳng tắp như cây tùng, xoa xoa cằm.

Trước tiên, ta tạo ra nhiều cơ hội để Ngư tiểu tướng quân và dì Tiểu Trư ở riêng với nhau, sau đó lại cố gắng thể hiện những ưu điểm của dì trước mặt ông ấy.

Sau vài lần như thế, Ngư tiểu tướng quân không nhịn được nữa, hỏi có phải ta mắc bệnh gì không.

Ta nhảy lên đá vào ông ấy một cái, quyết định nói thẳng, hỏi ông ấy cảm thấy dì Tiểu Trư thế nào, có muốn cưới dì không.

Không ngờ, trên gương mặt anh tuấn rám nắng của vị tướng quân trẻ họ Ngư lại hiện lên một màu đỏ khả nghi.

Ồ, có vẻ thú vị đây!

Ta lập tức giả vờ nói: "Ài, nếu Ngư tiểu tướng quân không muốn thì thôi vậy, để Tần bá bá cưới dì Tiểu Trư cũng được."

Ngư tiểu tướng quân vội vàng nắm lấy tay ta, hốt hoảng hỏi ta có ý gì, dì Tiểu Trư và Tần bá bá có gì sao.

Ta thản nhiên đánh trống lảng, Ngư tiểu tướng quân thấy ta không nói, liền vận khinh công bay đi mất.

Khi ta thở hồng hộc chạy đến sân của dì Tiểu Trư, thấy ông ấy ép dì vào góc tường, nghiến răng nói: "Tiểu Trúc, nàng thật sự không nhớ ta sao?"

Ta vội vàng che mắt, xem ra phải báo với mẹ, hôn lễ của dì có thể chuẩn bị rồi!

[Ngoại truyện 2: Vẫn là Hạo nhi]

Vẫn là ta, Hạo nhi đây, nhưng ta không còn là ta 7 tuổi nữa, ta đã 11 tuổi rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-nha-hoan-cua-khuong-gia/chuong-12.html.]

Từ khi dì Tiểu Trư thành thân, cha ta đã toại nguyện, mẹ ta mang thai.

Nhưng điều bất ngờ là, muội muội mà ta và cha ta mong đợi... Lại biến thành đệ đệ!!

Cha và mẹ ta đều chán ghét vô cùng, ta vốn dĩ cũng vậy, nhưng nghĩ đến, nếu đệ đệ bị cả ba chúng ta ghét bỏ thì thật đáng thương, nên ta đề nghị với cha, hay là gửi đệ đệ cho ông bà ngoại đi!

Cha ta vui mừng nói ta đã trưởng thành, sau đó vui vẻ đưa đệ đệ đến nhà ngoại~

Không còn hy vọng có muội muội, mẹ ta liền chuyển hướng sang dì Tiểu Trư.

Nếu dì Tiểu Trư sinh con gái, chẳng phải làm tròn lên cũng coi như nhà ta có con gái sao!

Ta thấy mẹ nói rất đúng, nên cứ ba ngày hai bữa lại chạy đến nói với dì Tiểu Trư mau sinh muội muội cho ta, mau sinh muội muội cho ta, mau sinh muội muội cho ta.

Dì Tiểu Trư vừa gặm đùi gà lớn, vừa buồn bã nói: "Ta cũng muốn có con, nhưng không có a."

Ta giật mình, vội vàng báo lại với mẹ, mẹ ta cũng giật mình, vội gọi cha ta về, nghiêm nghị hỏi ông, chẳng lẽ Ngư thúc thúc... không được?

Lời nói nghiêm trọng và mất mặt như vậy, cha ta tuyệt đối không thể hỏi ra miệng được.

Bởi vậy, cha sai ta ôm vò rượu thuốc đi tìm Ngư thúc thúc.

Ngư thúc thúc liền đuổi ta ra ngoài, lại còn phạt thêm nửa năm khổ luyện.

Ta ngửa mặt lên trời than thở, cha ơi, người thật quá đáng a...

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Sau đó Ngư thúc thúc mặt đỏ bừng cùng cha nói chuyện suốt đêm, ta ở góc tường nghe lén suốt đêm, mới biết rốt cuộc có chuyện gì.

Hóa ra dì Tiểu Trư vì lời cảnh cáo của mẹ, quả thật có ngoan ngoãn làm lễ động phòng, nhưng dì chê động phòng quá đau, thế nào cũng không chịu làm thêm lần nữa.

Ngư thúc thúc khuyên cũng không được, dùng võ lực ép buộc lại càng không được.

Cha vô cùng thương cảm, cười suốt ba ngày.

Đương nhiên, cười thì cười, vấn đề vẫn phải giải quyết, nếu không thì sẽ không có muội muội.

Loading...