Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Nha Hoàn Của Khương Gia - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-02 10:08:02
Lượt xem: 1,031

Rồi thời gian cứ thế trôi qua mà ta hoàn toàn không để ý, ta chưa bao giờ biết thời gian có thể trôi nhanh đến vậy.

Trước đây ở sơn trang, ngày nào ta cũng luyện kiếm, luyện thương, luyện bộ pháp, buồn chán không chịu nổi.

Nhưng bây giờ, mỗi ngày ta đều có rất nhiều việc để làm, nghe đại tiểu thư luyện đàn, cùng đại tiểu thư ăn cơm, được đại tiểu thư trang điểm, cùng đại tiểu thư dạo phố.

Chậc, còn phải giám sát đại tiểu thư hẹn hò nữa.

Bỏ qua điểm cuối cùng, cuộc sống thật là phong phú và thú vị biết bao.

Ta dần dần quên mất ý định bỏ trốn, đắm chìm trong chuỗi ngày bình yên.

Nhưng ta cũng quên mất lời cha ta từng nói, kinh thành, chưa bao giờ là một nơi yên ổn.

Triều đình đã thay đổi mà ta không hề hay biết.

Ban đầu, điều này không ảnh hưởng gì đến ta, ta chỉ là một a hoàn, nhưng nó đã ảnh hưởng đến Lý tướng quân, ảnh hưởng đến đại tiểu thư, vậy thì nó cũng liên quan đến ta.

Hôm đó, lão gia và phu nhân gọi đại tiểu thư đến, nói chuyện rất lâu, khi nàng trở về thì không còn cười nữa.

Đại tiểu thư ngồi trước bàn dài cả ngày, ngồi đến khi ánh trăng bạc phủ lên người nàng, cũng không nhúc nhích.

Nàng không ăn, không uống, không nói,

Cũng không rơi lệ.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, chỉ là ta không biết mà thôi.

Ta lập tức chạy đến phủ tướng quân.

Phủ tướng quân có hơn trăm minh vệ và hơn hai mươi ám vệ, nhưng chỉ cần ta muốn, họ không thể ngăn cản ta.

Hôm đó ta nói với A Ngư rằng ta có cốt cách thanh kỳ, thiên phú dị bẩm, không phải là lời nói suông, mà là sự thật.

Năm 14 tuổi, khi ta rời khỏi sơn trang, từ sư bá đến sư điệt, không ai đánh lại ta.

Vì vậy, khi kiếm của A Ngư lướt qua cánh tay ta, ta khá ngạc nhiên.

Hóa ra Lý tướng quân cũng không nói dối, A Ngư quả thực có tiềm năng.

"Ngươi tự tiện xông vào phủ tướng quân, có ý đồ gì?" A Ngư cầm kiếm, mũi kiếm chỉ vào ta.

Ta nói: "Ta là a hoàn của đại tiểu thư nhà họ Khương, a hoàn của tướng quân phu nhân tương lai , ta có thể có ý đồ gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-nha-hoan-cua-khuong-gia/chuong-4.html.]

Tuy rằng A Ngư còn nhỏ tuổi nhưng đã toát ra khí thế bức người, hắn lạnh lùng nói: "Đại tiểu thư nhà họ Khương không còn là tướng quân phu nhân tương lai nữa, Thánh thượng đã ban hôn cho tướng quân và Nhu Nghi công chúa, Nhu Nghi công chúa mới là tướng quân phu nhân tương lai.”

Đầu óc ta như muốn nổ tung.

Thảo nào dạo này tướng quân không đến tìm đại tiểu thư nữa, thảo nào hôm nay đại tiểu thư lại đau lòng như vậy.

Nguyên nhân của tất cả những chuyện này, đều là do tên họ Lý bội bạc kia!

Ta lách người qua A Ngư, xông vào phòng.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Thật nực cười, chỉ là một tướng quân thôi, lại dám phụ lòng đại tiểu thư, hôm nay ta phải lấy mạng chó của hắn!

Nhưng ta không ngờ rằng, ta còn chưa ra tay, hắn đã nằm bẹp dí trên giường như sắp chết, mặt mày trắng bệch.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc và mùi m.á.u tanh thoang thoảng.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Ai đã làm tên chó má này bị thương trước ta?

Lý tướng quân vẫn còn tỉnh, nhưng tình trạng rất không ổn.

Hắn cố gắng ngồi dậy, nhưng lại ngã xuống giường.

Trán hắn lấm tấm những giọt mồ hôi li ti, gân xanh trên cổ nổi lên, hắn chậm rãi hỏi ta: "Là Uyển Anh bảo ngươi đến sao?"

Ta mím môi, không biết nên nói thật hay nói dối.

Lý tướng quân cũng không để tâm, hắn nói: "Ta vốn định đích thân giải thích với nàng ấy, nhưng hình phạt của Thánh thượng quá nặng, ta thật sự không xuống giường được, khiến nàng ấy lo lắng rồi."

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cũng khiến nàng ấy... đau lòng rồi."

"Tiểu Trúc, làm phiền ngươi chuyển lời giúp ta, ta sẽ không từ bỏ, ta nhất định, nhất định sẽ cưới nàng ấy."

"Phu nhân của ta, Lý mỗ này, chỉ có thể là nàng ấy."

Khi ta chuyển những lời này cho đại tiểu thư, nàng không nói gì, chỉ bảo người mang thuốc vào, tự mình xử lý vết thương trên cánh tay ta.

Thật ra không cần đâu, vết thương rất nông, không đau chút nào.

Hơn nữa, đại tiểu thư thật sự không biết cách xử lý vết thương, nàng dùng khăn chấm nhẹ lên vết thương của ta, làm bong cả lớp vảy mỏng vừa mới hình thành...

Nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt sắp rơi xuống từ khóe mắt đại tiểu thư, cuối cùng ta vẫn để nàng làm.

Hầy, dù sao da ta cũng dày. thịt cũng dai, ngủ một giấc là khỏi thôi.

Loading...