Đại Nha Hoàn Của Khương Gia - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-02 10:34:16
Lượt xem: 1,023
Ta cũng đã thay đổi nhiều, tiểu thư nói ta cao lên, và nhờ sự nỗ lực không ngừng của nàng, cuối cùng ta cũng trắng hơn một chút.
Nàng vui mừng làm cho ta rất nhiều y phục, nói: "Tiểu Trúc thật xinh đẹp!"
Vui quá đi!
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Để tránh những kẻ có ý đồ xấu, Lý tướng quân không viết thư cho đại tiểu thư, mà để A Ngư trở về, mang theo một cuộn tranh.
Tranh là do Lý tướng quân tự tay vẽ, đại tiểu thư xem mà không tránh ta, nên ta cũng được tận mắt chứng kiến kỹ năng vẽ của Lý tướng quân từ một đứa trẻ 3 tuổi tiến bộ lên thành một đứa trẻ 13 tuổi.
Dù sao thì cũng đã có thể nhìn ra được hắn vẽ gì rồi, phải không?
Mặc dù ta thấy những bức tranh đó thật xấu xí, nhưng đại tiểu thư lại rất thích.
Nàng cẩn thận cất chúng vào chiếc hộp dưới gầm giường, thỉnh thoảng lại lấy ra xem.
A Ngư cũng thay đổi, không hẳn là thay đổi, chủ yếu là đã trưởng thành.
Lạ thật, thức ăn trong quân không thể gọi là ngon được, nhưng A Ngư lại cao lên trông thấy, cũng trở nên cường tráng hơn.
Nhìn từ tranh của Lý tướng quân, A Ngư ăn năm cái bánh bao một bữa.
Bánh bao đó rất to, hắn ăn khỏe thật!
Hắn cũng đã vỡ giọng rồi, mà lại không cho ta cười.
Ta vừa cười là hắn lại đuổi đánh, haha, nhưng hắn không đuổi kịp ta!
A Ngư nói hắn sắp không còn là ám vệ nữa, Lý tướng quân đã ban tên cho hắn, và muốn giao hắn cho phó tướng trấn thủ Bắc địa.
Lý tướng quân muốn hắn tự mình lập công danh, một công danh không mang theo cái mác "Lý tướng quân".
Lý tướng quân muốn hắn trở thành thống soái của hai mươi vạn đại quân trong tương lai.
Sau khi nói với ta những điều này, cuối cùng A Ngư nói: "Tiểu Trúc, ngươi bảo trọng."
Sau đó, ta không gặp lại hắn nữa.
Sau khi A Ngư không còn đến nữa, tiểu thư và Lý tướng quân mất liên lạc.
Những gì chúng ta có thể biết chỉ là những thông tin thông qua chiến báo, tháng nào ngày nào bại trận, tháng nào ngày nào đại thắng.
Cùng với việc Nhu Nghi công chúa khởi giá đến Bắc địa, hội ngộ cùng Lý tướng quân vào một ngày nào đó trong tháng nào đó.
Thiên hạ đều nói Nhu Nghi công chúa tình sâu nghĩa nặng, lại dũng cảm, vô cùng xứng đôi với Lý tướng quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-nha-hoan-cua-khuong-gia/chuong-7.html.]
Lần đầu tiên tiểu thư thể hiện sự ghen tị, nàng cau mày, siết c.h.ặ.t t.a.y đến bật máu.
Ta không thích nhìn thấy nàng ấy buồn, đáng lẽ nàng ấy phải luôn luôn tươi cười mới đúng.
Nam nhân đều là lũ xấu xa!
Vào ngày Đông chí, tin dữ từ tiền tuyến truyền về —— Lý tướng quân đã mất tích.
Tiểu thư ngất đi khi biết tin, rồi đêm đó lên cơn sốt.
Ta ngồi bên giường nàng, nắm lấy tay nàng, nước mắt không ngừng rơi.
Ta phải làm gì đây?
Ta hận bản thân mình không đủ thông minh.
Ta ngây người nhìn gương mặt của đại tiểu thư, ngồi yên lặng suốt mấy canh giờ.
Nửa đêm, cơn sốt của đại tiểu thư giảm bớt.
Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta, giọng khàn đặc hỏi: "Tiểu Trúc... Tiểu Trúc, ta phải làm sao đây?"
Đại tiểu thư mạnh mẽ và thông minh như vậy, hóa ra cũng có lúc yếu đuối đến thế.
Ta nhẹ nhàng tách những ngón tay của nàng ra, dùng hai tay nắm lấy, nửa quỳ xuống nhìn nàng và nói: "Tiểu Trúc sẽ giúp người."
"Tiểu Trúc sẽ đi tìm tướng quân. Nếu tướng quân còn sống, ta sẽ mang tướng quân đến gặp người. Nếu hắn đã chết, ta sẽ mang t.h.i t.h.ể của hắn đến gặp người."
Tiểu thư không cho ta đi.
Haizz, nàng yếu đuối như vậy, làm sao có thể ngăn cản ta được chứ?
Từ khi ta lên ngựa lên đường, ta không còn là nha hoàn Tiểu Trúc của Khương đại tiểu thư nữa.
Ta là Nguyễn Thanh Trúc, giáo tập trẻ tuổi nhất trong trăm năm qua của Khổ Trúc sơn trang, Nguyễn Thanh Trúc.
Ta không cha không mẹ, được sư phụ nhặt về sơn trang.
Sư phụ nói, ta nên được gọi là con của trời đất, nếu không, sao lại là kỳ tài võ học trăm năm có một.
Nhưng sư huynh nói rằng, thiên phú của ta được đánh đổi bằng trí não.
Sư huynh thật đáng ghét!