Đại Sư Huyền Học Diệp Linh - Chương 2: Khi Nào Bà Nội Tôi Mới Chết?
Cập nhật lúc: 2024-06-06 15:10:55
Lượt xem: 575
[Zhihu] Những vị khách đầu tiên-Diệp Linh
“Chủ phòng không phải lừa đảo đâu, 14 năm trước em gái tôi thật sự mất tích, nếu các bạn không tin, có thể lên mạng tra thử xem.”
[ Đợi chút, tôi thật sự tìm được tin tức đấy trên mạng.]
[ Quãi đạn! Tôi cũng thấy nè.]
[ Vì vậy chủ phòng thật sự xem chuẩn như vậy sao? Cũng quá thần kì đi mất, tôi phải theo dõi chủ phòng.]
[ Các bạn, mọi người cũng quá ngây thơ rồi. Chỉ có thể nói chủ phòng vì để lừa tiền cũng hao tâm quá. Nhưng mọi người ngàn lần đừng tin là thật.]
[ Đúng đúng đúng, bây giờ thủ đoạn lừa đảo rất lợi hại, mấy ngày trước bà ngoại tôi bị một tên xem bói ở Thiên Kiều lừa mất 3000 tệ.]
Diệp Linh nhìn mọi người không tin cô, cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười nói:
“Bạn học Hố Nhỏ, khi cậu tìm em gái, có thể livetream quá trình không?”
Hố Nhỏ:
“Có thể, chị gái.”
[ Đây không phải livetream hiện trường sao?]
[ Sao tôi cảm thấy chủ phòng thật sự có bản lĩnh ta, không thấy giống lừa đảo chút nào!?]
Diệp Linh:
“Đúng vậy các bạn, ngày mai Hố Nhỏ sẽ live tìm em gái, phòng live sẽ live lại toàn bộ quá trình. Đến lúc đó mọi người có thể biết tôi thật sự có bản lĩnh hay là lừa đảo ngay.”
“1000 tệ một lần xem bói, tuyệt đối đáng đồng tiền bát gạo.”
[ Chủ phòng, tôi theo dõi bạn rồi, ngày mai sẽ cắm rễ trong live bạn.]
[ Hehe, ngày nay lừa đảo cũng nhiều quá đi, tôi ngược lại muốn xem xem ngày mai cô còn chiêu trò gì nữa.]
[ Ngày mai tôi cũng đến, hóng vả mặt.]
[ Wow! Đột nhiên phấn khích quá đi.]
Trong một tiếng, số người theo dõi Diệp Linh đã lên đến 500 rồi.
Mà đây cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Diệp Linh:
“Hôm nay vẫn còn hai quẻ, một nữ thần một lần, còn ai muốn xem không?”
Vừa nói xong, liền có người tặng nữ thần.
Tôi mời Từ Chiêu Đệ kết nối video.
Sau khi kết nối, góc trái màn hình xuất hiện một cô gái có cuồng thâm mắt đen xì.
Trên chiếc giường đằng sau cô gái, có một bà não gầy giơ xương đang nằm.
Diệp Linh nở nụ cười công nghiệp:
“Xin hỏi em gái này, em muốn xem gì?”
[ “Chiêu Đệ”, xem ra bố mẹ em gái trọng nam khinh nữ a.]
[ Em gái này chắc là muốn xem cho bà rồi, tôi nhìn bà lão nằm trên giường chắc là bị bệnh rồi. Thật hiếu thuận.]
[ Bà cụ nhất định đối với bé rất tốt.]
[ Bố mẹ tôi trọng nam khinh nữ, nhưng bà nội lại rất thương tôi, bà đã chữa lành tuổi thơ của tôi. Cảm ơn bà nội.]
Từ Chiêu Đệ nhìn khoảng 15 tuổi, vốn dĩ đang ở độ tuổi phơi phới, nhưng ánh mắt của cô bé lại không có chút linh động hoạt bát mà một thiếu nữ nên có, chỉ còn lại sự tê liệt, lạnh nhạt, trống rỗng.
“Bao giờ thì bà của tôi mới ch.ết?”
Khi cô bé hỏi câu này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng nói có chút run rẩy.
Giang cư mận không ngờ được cô bé sẽ nói như vậy.
[ ? ? ? ]
Từ Chiêu Đệ lại lặp lại câu hỏi:
“Chủ phòng, rốt cuộc khi nào bà nội tôi mới ch.ết?”
Diệp Linh nhìn ra bi thương trong mắt của cô bé, có chút không nhẫn tâm nói:
“Bà nội em có tướng trường thọ, có thể sống đến 98 tuổi.”
“Cái gì?”
Từ Chiêu Đệ ngơ ngác, sắc mặt lập tức trắng bệnh:
“Tận 98 tuổi....”
Cô bé ngờ nghệch nói:
“Bà tôi năm nay 65 tuổi, vậy vẫn có thể sống 33 năm nữa. Tôi năm nay 15 tuổi, đợi khi bà ch.ết tôi đã 48 tuổi rồi. Vậy đời này của tôi không phải là.....”
Đột nhiên cô bé ôm mặt gào khóc.
Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
[ Tình hình gì vậy, cô bé này là muốn bà nội ch.ết sao?”
[ Cô bé à làm người phải lương thiện một chút, bà em bị bệnh, tại sao em lại độc ác hi vọng bà ch.ết. Tương lai em cũng sẽ già đi, đến lúc đó cháu em cũng hi vọng em c.hết sớm một chút đấy.]
[ Trời ôi! Sao lại có loại người này cơ chứ, tôi còn cầu không được ông bà sống lâu trăm tuổi, vậy mà cô bé lại mong bà mình chế.t]
[ Không phải a, lầu trên trước đừng nói, tôi cảm thấy bên trong còn có ẩn tình.]
Tiếng khóc của Từ Chiêu Đệ khiến bà cụ trên giường tỉnh giấc, hung dữ chửi:
“Con nhóc ch.ết tiệt mày phát đ.iên cái gì?”
Bà ấy trợn trừng đôi mắt đục ngầu, giọng rất lớn:
“Tao không dễ dàng gì mới ngủ được, lại bị cái đồ bồi tiền hoá( con gái gả đi cần có của hồi môn ) như mày làm ồn tỉnh giấc, đúng là ngày nào cũng làm tao tức ch.ết đi được.”
[ Bà lão này cũng quá đáng quá đi, làm sao có thể chử.i cháu mình như vậy chứ?]
[ Rõ ràng là do cháu sai được không, bà lão khó khăn mới ngủ được, liền bị cô bé khóc tỉnh.]
[ Đúng vậy. Không thể sang phòng khác nói được sao?]
Bà lão thấy Từ Chiêu Đệ không để ý đến mình, liền hét lên:
“Tao muốn uống nước.”
Nhưng Từ Chiêu Đệ vẫn không động đậy.
“Mày có nghe thấy không, tao muốn uống nước!”
Lần này Từ Chiêu Đệ phản ứng, cô bé đứng dậy quay người đi rót nước.
Chắc khoảng 3 phút sau, Từ Chiêu Đệ quay lại
Bà lão rất tức giận:
“Rót có cốc nước mà mày đi lâu như vậy, lại trộm lười rồi phải không?”
Từ Chiêu Đệ không nói, đỡ bà lão ngồi dậy, rồi đưa cốc nước đến.
Bà lão uống một ngụm liền nhổ ra:
“Nước lạnh như này uống kiểu gì?”
Từ Chiêu Đệ lại đi đổi.
Sau khi bà lão uống một ngụm lại nhổ ra.
Dơ tay véo cánh tay Từ Chiêu Đệ, hét lên:
“Cái đồ độc ác nhà mày muốn bỏng ch.ết tao à?”
Từ Chiêu Đệ đau đến nhíu mày:
“Cháu đi đổi cốc khác.”
Từ Chiêu Đệ giống như con rối, mặt không biểu tình, chỉ quay người lại đi đổi cốc nước.
Sau khi bà lão uống xong, lại muốn cô bé mát xa cho mình.
Từ Chiêu Đệ ngồi ở cạnh giường bóp chân cho bà, bà lão lại giơ tay lên tát, lần này đánh trúng đầu cô bé.
“Con nhỏ độc ác, dùng lực như vậy mày muốn bóp ch.ết tao sao?”
Từ Chiêu Đệ động tác nhẹ đi.
Bà lão lại đánh vào tay cô bé:
“Nhẹ như vậy mày cù muỗi đấy à?”
[ Nhìn ngạt chế.t tôi rồi, đây nào có phải người già? Là ác ma thì có.]
[ Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cô bé lại mong bà lão ch.ết sớm rồi, đổi lại là tôi tôi cũng mong bà ta ch.ết sớm.]
[ Dùng đầu gối nghĩ cũng biết bình thường cô cháu gái này chắc chắc không chăm sóc bà nội, liên tục rót nước cũng không rót được, mát xa không phải nhẹ thì cũng là nặng.]
[ Các tiểu tiên nữ lầu trên ơi, bình thường chắc cũng không chăm sóc người già phải không? Các người ngoài lừa tiền của đàn ông ra, còn biết làm cái gì nữa?]
[ Sợ là lầu trên mắc bệnh gì nguy hiểm lắm rồi.]
Lần mát xa này kéo dài khoảng nửa tiếng.
Trong khoảng thời gian này, tổng cộng Từ Chiêu Đệ chịu đựng 8 lần đánh.
Nhưng cô ấy không kêu đau dù chỉ một lần.
Bà lão nằm trên giường, tâm tình tốt lên không ít, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-su-huyen-hoc-diep-linh/chuong-2-khi-nao-ba-noi-toi-moi-chet.html.]
Thời khắc này bà lão nhìn giống như một bà lão hiền từ bình thường.
“Chiêu Đệ, tao đói rồi, muốn uống canh gà.”
“Hôm nay đã muộn rồi, sáng mai cháu gi.ết gà hầm canh được không?”
Mặt bà lão lập tức thay đổi, tinh thần trở lên điên cuồng, vùng vẫy túm lấy cánh tay Từ Chiêu Đệ, chính là sống ch.ết túm lấy, trên da liền xuất hiện năm vệt m.á.u dài, m.á.u tươi thuận theo cánh tay chảy xuống.
Một màn này sảy ra quá đột ngột rồi.
Phòng live lập tức rơi vào một khoảng tĩnh lặng.
“Không được! Bây giờ tao muốn uống canh, mau ra ngoài giế.t cho tao.” Bà lão dùng sức đập xuống giường la hét.
Từ Chiêu Đệ đau đến mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn như cũ một câu cũng không kêu:
“Vâng”
Cô bé quay người rời đi.
[ Trời ơi! Nhìn thật sự rất đau a, nhưng cô bé không kêu tiếng nào. Không hiểu sao cứ phải nhẫn nhịn như vậy.]
[ Bà già ch.ết tiệt cào mạnh như vậy, sẽ không mắc bệnh dại đấy chứ?”
[ Tôi nhìn tức c.h.ế.t đi được, loại như bà già này cứ mặc kệ được không.]
[ Chẳng qua bà lão chỉ muốn uống canh gà mà thôi, thuận theo ý bà ấy ra ngoài mua là được. Nói trắng ra con bé không muốn nấu mà thôi.]
[ Chúng ta đều sẽ già đi, đối tốt với người già một chút được không?”
[ Chỉ là phương thức biểu đạt của bà lão không đúng, nhưng mấy người đừng có gọi người ta bà già, một chút tố chất cũng không có.]
.......
Giang cư mận mỗi người một ý bắt đầu tranh luận.
Không lâu sau, Từ Chiêu Đệ gi.ết gà xong quay lại. Sau khi rửa sạch sẽ, bỏ vào nồi áp suất bắt đầu hầm.
Cô bế cầm điện thoại đến phòng bếp.
Có giang cư mận tinh mắt còn phát hiện cô bé mua một lọ thuốc chuột.
[ Nếu là tôi tôi sẽ trực tiếp độc chế.t bà già này.]
[ Nói không chừng Từ Chiêu Đệ cũng nghĩ như vậy.]
Từ Chiêu Đệ nhìn hai cmt này cười cười.
“Các người nói không sai.”
[ Đừng có làm chuyện ngu ngốc a, nếu bé độc ch.ết bà gia, cuộc đời cũng bị hủy hoại.]
[ Đúng là độc ác! Phụ nữ các người đều độc ác vậy sao? Đấy là bà nội cô đấy, vậy mà vì chút chuyện nhỏ này, liền muốn độc ch.ết bà ấy, cô không hổ thẹn với lương tâm à?]
Tâm tình Từ Chiêu Đệ nhất thời kích động:
“Chuyện nhỏ? Người nói đây là chuyện nhỏ?”
Cô bé giơ tay lau nước mắt, đứng dậy cởi áo ngoài xuống trước mặt mọi người đang xem live.
Bên trong là một chiếc ao ba lỗ, phần da lộ ra đều là những vết sẹo mới đè lên vết sẹo cũ. Từng mảng từng mảng, những người nhìn thấy mà giật mình.
“Bên trong quần áo tôi đều là những vết thương như này.”
Cô bé khóc nói:
“Ba năm trước bà tôi bị ngã gãy chân, mất đi khả năng tự chủ.”
“Bố mẹ tôi năm nào cũng làm việc bên ngoài, tôi với em trai ở quê. Kể từ sau khi bà nội bị bại liệt, bố mẹ liền đưa em trai đi, để lại tôi một mình chăm sóc bà.”
“Bình thường mỗi ngày tôi đều phải chạy qua chạy lại giữa trường học và nhà.”
“Ngoài việc học, tôi còn phải chăm sóc bà nội, nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹo vệ sinh, trồng rau, nuôi lợn.”
“Đây đều không tính là gì, mệt một chút cũng không sao. Nhưng.....”
Nước mắt từ hốc mắt rơi xuống, Từ Chiêu Đệ đỏ mắt tiếp tục nói:
“Tính khí bà nội ngày càng xấu đi, đánh đập đã thành chuyện như cơm bữa.”
“Thật ra điều này tôi đều có thể nhịn, thật sự, tôi đều có thể nhịn. Nhưng mà, nhưng mà....”
Cô bé che miệng rên rỉ, cảm xúc từng chút từng chút sụp đổ.
“Tôi thi được vào trường cấp 3 trọng điểm toàn thành phố, trường học cách nhà hai tiếng ngồi xe.”
“Bởi vì điều này, bố mẹ bắt tôi nghỉ học. Bởi vì nếu như năm sau tôi đi học, trong nhà không có ai chăm sóc bà nội nữa.”
“Bọn họ nói em trai tôi còn nhỏ, tương lai thằng bé sẽ đi học, cưới vợ, mua nhà, mua xe, sính lễ đều cần tiền. Bố mẹ cần kiếm tiền, không cách nào về nhà chăm bà nôi. Vì vậy chỉ có thể để tôi ấm ức.”
“Bọn họ nói, ai kêu tôi là chị cơ chứ. Một đứa con gái dù sao sau này cũng phải gả cho người ta, học nhiều như vậy cũng vô dụng.”
“Tôi biết từ nhỏ bố mẹ đã trọng nam khinh nữ, nhưng không ngờ bọn họ vô tình như vậy.”
“Tôi đây là bị vứt bỏ sao?”
Từ Chiêu Đệ đỏ hốc mắt nhìn màn hình điện thoại, trong ánh mắt tràn ngập thống khổ cùng tuyệt vọng.
“Tại sao bọn họ có thể như vậy chứ, vậy còn cuộc đời của tôi thì sao? Về sau tôi biết phải làm sao. Tôi vốn nghĩ có thể từ bỏ việc học. Nhưng chủ phòng nói bà nội tôi có thể sống đến 98 tuổi, 98 tuổi đấy.”
“Đến lúc đó tôi cũng 48 rồi. Vậy không phải vì chăm sóc bà nội, thậm chí cả đời này tôi cũng không kết hôn được? Đợi đến khi bà ch.ết rồi, tôi đã 48 tuổi rồi nói không chừng còn không có khả năng sinh đẻ nữa.”
“Đời này của tôi, cuộc sống của tôi cứ như vậy mà kết thúc ư?”
[ Xin lỗi, tôi khóc rồi.]
[ Quá thảm rồi, cô bé này quá thảm rồi.
Cô bé mới có 15 tuổi, dựa vào đâu, rốt cuộc dựa vào cơ chứ. Chung quy vẫn chỉ là một cô bé mà thôi, vậy mà phải chịu đựng nhiều như vậy.]
[ Ai nói con gái học nhiều vô dụng, tôi là nữ, tốt nghiệp Bắc Đại, năm nay 35 tuổi, làm giám đốc công ty, lương tháng trăm vạn. Cả nhà tôi đều tự hào về tôi.]
Từ Chiêu Đệ vừa khóc vừa nói:
“Tôi không cam tâm, tôi thật sự không cam tâm. Vì vậy tôi mới định.....”
Cô bé nhìn lọ thuốc chuột trên bàn.
“Các người đều cảm thấy tôi rất ác độc phải không? Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng mà, tôi thật sự không còn cách nào khác. Nếu không làm như vậy, cả đời này của tôi đều bị hủy rồi, huhu...”
[ Em không độc ác, độc ác là bố mẹ và bà nội em.]
[ Trực tiếp chạy đi, không cần quan tâm bà nội nữa, cũng đừng làm việc phạm pháp.]
“Nhưng tôi không có tiền.”
[ Chúng tôi góp tiền cho em, nói mã wechat ra, tôi chỉ là học sinh, nhưng có thể giúp em 300 tệ làm lộ phí.]
[ Tôi có thể chia một nửa tiền mừng tuổi cho cậu.]
[ Tôi cũng có thể.]
Từ Chiêu Đệ không ngờ được một đám người lạ sẽ giúp đỡ cô bé như vậy, tại sao người lạ đối xử với cô ấy còn tốt hơn bố mẹ chứ? Cô ấy cảm động rơi nước mắt.
“Cảm ơn mọi người, thật sự rất cảm ơn mọi người!”
“Tôi sẽ sống thật tốt, không làm việc phạm pháp nữa.”
“Tiền mà mọi người giúp tôi, sau này tôi nhất định trả lại mọi người gấp đôi.”
[ Biết rồi, biết rồi, việc sau này sau này hẵng nói, cậu nói số wechat đi.]
[ Ngốc ạ, trả hay không đều không sao cả, nhất định phải hạnh phúc đấy.]
[ Sống cho thật tốt, phải yêu thương bản thân, yêu một cách mãnh liệt.]
“Số wexin của tôi là.....”
“Đợi đã.”
Diệp Linh mãi không nói gì đột nhiên cắt ngang Từ Chiêu Đệ.
“Chị nhìn qua tướng mạo của em, có mạng phú quý, đời này vốn dĩ ăn mặc đầy đủ vô lô vô nghĩ.”
[ Ý của chủ phòng là gì?]
[ Nếu Từ Chiêu Đệ có mệnh phú quý, tại sao bây giờ lại thảm như vậy?]
[ Xem ra cô bói không chuẩn tẹo nào.]
“Trước giờ tôi xem tướng chưa bao giờ sai. Từ tướng mạo của Từ Chiêu Đệ, cô bé vốn dĩ ngậm thìa vàng sinh ra trong gia đình giàu có. Còn về tại sao bây giờ lại biến thành như vậy, chân tướng chỉ có một.”
“Cô bé không phải con ruột nhà này.”
“Từ Chiêu Đệ, bà nội em chắc chắn biết tất cả.”
Từ Chiêu Đệ bật dậy khỏi ghế:
“Chị nói đều là thật?”
“Thật hơn vàng 9999.”
[ Đây không phải là tình tiết trong film sao? Tôi bây giờ có chút mơ hồ.]
[ Cú lật ngược này kinh ngạc quá, nếu như là thật, vậy tôi cảm thấy cũng vui thay cho Từ Chiêu Đệ.]
[ Đi hỏi bà không phải là biết rồi sao?]
Từ Chiêu Đệ một tay cầm điện thoại, một tay cầm lọ thuốc chuột đi vào phòng ngủ.
( Còn tiếp )
---------
#_Hấu