Đại Sư Huyền Học Diệp Linh - Chương 8: Chồng Tôi Đột Nhiên Biến Thành Tuyệt Thế Giai Nhân
Cập nhật lúc: 2024-06-14 18:05:42
Lượt xem: 457
Dịch : Dưa Hấu
------------
Sau khi tạm biệt Hố Nhỏ, Diệp Linh tặng túi may mắn thứ hai.
Người may mắn là An Na.
An Na lập tức tặng một nữ thần.
Diệp Linh mời kết nối.
Trên màn hình xuất hiện một chị gái xinh đẹp đang ngồi trong xế xịn. Cô khoảng 30 tuổi, trên người mặc một chiếc váy đen dài, mái tóc xoăn, trên tay là điếu thuốc đang hút dở.
Nhả ra một làn khói, cả người nhìn vô cùng xinh đẹp diễm lệ, khí thế mạnh mẽ.
Giữ lông mày có nét ưu tư nhàn nhạt, nói:
“Diệp tiên nữ, dạo này chồng tôi như biến thành người khác, thay đổi.....rất kì quái.”
“Tôi nghi ngờ anh ấy bị nữ quỷ nhập thân, bởi vì anh ấy thay đổi trở lên vô cùng điệu đà, còn đi cướp chồng của bạn thân tôi.”
[ Đợi chút, tôi vừa nghe thấy gì thế này? Chồng chị giành chồng của bạn thân chị?]
[ Tôi cảm thấy chồng chị không phải là bị nữ quỷ nhập thân, mà là thức tỉnh sở thích đặc biệt.]
[ Chị gái An Na xinh đẹp như vậy, sẽ không là đồng thê đấy chứ?]
[ Phán đoán ban đầu, chị gái bị lừa hôn rồi.]
An Na dập điếu thuốc, hít một hơi tiếp tục nói:
“Chúng tôi từng đi bệnh viện, cũng tìm pháp sư rồi, nhưng đều vô dụng.”
“Gần đây chồng tôi càng ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày không chỉ ở nhà mặc quần áo của tôi, còn dùng đồ trang sức của tôi. anh ấy....anh ấy còn nhìn rất giống phụ nữ.”
Diệp Linh hỏi:
“Chồng chị bắt đầu thay đổi từ khi nào?”
“Khoảng hai tháng trước.”
“Khi ấy có sảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
An Na nghĩ một hồi, trả lời:
“Chúng tôi cãi nhau một trận.”
“Khoảng thời gian đấy hai người có đi đâu không?”
An Na lắc đầu:
“Tôi không rõ lắm. Bởi vì công việc của tôi rất bận, khoảng thời gian đấy ở công ty có một hạng mục rất gấp, tôi căn bản tăng ca mỗi ngày 10 giờ tối mới về nhà.”
“Chồng tôi là một họa sỹ, thời gian bình thường rất tự do, thời lái xe đi ra ngoài hóng gió, vì vậy tôi cũng không biết anh ấy đi những đâu.’
“Chồng chị bây giờ ở nhà sao?”
An Na gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy về nhà để tôi xem xem.”
An Na có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.
Sau khi ra khỏi xe thì lên lầu.
Khoảng 5 phút sau, An Na về đến nhà.
Nhà cô rất to, trang trí theo phong cách thần thoại hoang tưởng, khiến cho người ta vừa nhìn đã chìm đắm vào.
An Na thay giày xong gọi:
“Chồng ơi, anh có ở nhà không?”
Một giọng nói nhõng nhẹo vang lên:
“Đã nói với em rồi, đừng có gọi chồng, phải gọi người ta là em gái.”
An Na đến phòng khách, chỉ thấy một người.....phụ nữ.....thướt tha ngồi trên sofa, có một mái tóc dài màu hồng nhạt, mặc một chiếc váy ren trắng, vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt khiến người ta hoài nghi nhân sinh.
Diệp Linh nhìn vậy, ánh mắt có một tia kinh ngạc.
[ Trời ơi! Đây là vị mỹ nữ nhân gian nào đây. Em gái này xinh quá đi.]
[ Mẹ ơi, con yêu rồi!]
[ Cô.....cô cô cô, gương mặt này hoàn toàn nắm được tôi rồi.]
[ Êi, mấy người có nghe thấy giọng em gái này không? Em gái này hình như là chồng của chị gái An Na ấy.]
Nhìn những bình luận trong màn hình đang khen chồng mình, An Na không biết nên khóc hay nên cười nữa:
“Không sai, đây là chồng tôi.”
[ A? Đây là chồng chị. Không phải chứ?]
[ Cái gì, đây là chồng cô? Thật hay đùa thế, đừng có đùa chứ.]
[ Chị gái à, chồng chị còn xinh hơn chị ấy. Không, phải nói là xinh hơn 99% phụ nữ. Các chị em à, còn sống chứ?]
[ Vãi! Kích động quá đi.]
[ Huhuhu khóc mất, một người đàn ông còn đẹp hơn phụ nữ chúng tôi. Có điều chồng chị gái, càng hợp làm một tiểu mỹ nhân xinh đẹp hơn.]
Diệp Linh hỏi:
“Trước đây chồng chị trông như thế nào?”
An Na giơ điện thoại lên một bức ảnh trên tường. Bên trong là người đàn ông thuộc kiểu tiểu nãi cẩu, nhìn khoảng hai mấy tuổi, nhìn vừa đẹp vừa ngoan.
Nhìn giống vị trên sofa kia khoảng 6 phần.
“Hai tháng trước vẻ bề ngoài của anh ấy cũng thay đổi?”
An Na: “Đúng vậy, có thể thấy tốc độ thay đổi bằng mắt thường.”
Diệp Linh trầm ngâm nhìn chằm chằm vị tóc hồng trên sofa một hồi:
“Chồng chị có lẽ không phải bị nữ quỷ nhập thân.”
An Na rất ngạc nhiên:
“Không phải sao?”
“Không phải, nữ quỷ không có bản lĩnh khiến người ta đẹp lên.”
“Vậy là cái gì?”
Diệp Linh đang chuẩn bị trả lời, chuông cửa nhà An Na đột nhiên kêu lên liên tục.
An Na đi ra mở cửa, một người đàn ông nhìn đẹp trai xông vào. Rất rõ ràng An Na biết anh ta, quay người hét lên:
“Từ Tử Nghị, cậu đứng lại!”
Từ Tử Nghị đi thẳng đến phòng khách, ngây ngốc đứng trước nữ thần, đôi mắt say mê nhìn cô ấy.
Vương Vũ Hiên ngẩng đầu lên cười cười:
“Anh đến rồi.”
Từ Tử Nghi đột nhiên giống như phát điên lên ngồi thụp xuống, ôm lấy đôi chân nữ thần, tinh thần hưng phấn nói:
“Bảo bối, vợ anh đã đồng ý ly hôn với anh rồi, chúng ta có thể lập tức ở bên nhau rồi.”
Vương Vũ Hiên vuốt vuốt khuôn mặt anh ta:
“Anh yêu, em biết anh yêu em nhất mà.”
Từ Tử Nghị nắm lấy tay cô, vội vàng đặt lên tim mình. Một mặt hạnh phúc nói:
“Bảo bối, cả đời này người anh yêu nhất là em.”
[ Thật đáng ch.ết, bỏ qua giới tính của chị gái đẹp kia, tôi đột nhiên cảm thấy một màn trai xinh gái đẹp này đẹp quá đi mất thôi!]
[ Vãi, chàng trai này không phải chồng của bạn thân chị gái An Na đấy chứ? Đây là bị sắc đẹp mê hoặc rồi, vì một người đàn ông sẵn sàng vứt bỏ người vợ kết tóc của mình. Có điều tiểu nãi cẩu này làm nữ thật sự quá đẹp rồi, đổi lại tôi cũng không kiềm chế được.]
[ Nam đè nam, nam đè nam, tên nhóc này dũng cảm đấy.]
[ Các vị có phát hiện anh đẹp giai này, nhìn có chút bất thường không? Chính là ấn đường màu đen, vận xui quấn thân.]
An Na mặt trầm ngâm đứng ở sau người đàn ông, một màn trước mắt khiến cô không thể nhịn nổi, trực tiếp lôi Từ Tử Nghị ra.
Hằn giọng nói:
“C.út ra khỏi nhà tôi!”
“Chị à, đừng có hung dữ như vậy, mỹ nữ thì phải mềm mỏng một chút đàn ông mới yêu nha.” Vương Vũ Hiên õng ẹo nói.
An Na nghe thấy vậy hận không thể tát cho anh ta một cái:
“Câm mồm!”
Từ Tử Nghị đau lòng không nỡ nhìn về phía nữ thần.
Vương Vũ Hiên kéo góc áo của anh ta, nũng nịu nói:
“Anh yêu, gần đây em thấy một chiếc váy trên mạng, anh có thể mua cho người ta không?”
“Được được. Bảo bối lát em gửi link cho anh.”
“Người ta còn nhìn trúng một cái túi.”
Từ Tử Nghị hơi xấu hổ:
“Được.”
“Còn có đồ dưỡng da, gần đây da người ta xấu đi rồi. Còn có son, kem nền, kem che khuyết điểm.....” Vương Vũ Hiên giơ ngón tay lên đếm.
Từ Tử Nghị càng nghe càng lo:
“Bảo....bảo bối......em sinh ra đã đẹp rồi, không cần trang điểm cũng đẹp. Chúng ta không cần mấy đồ trang điểm và đồ dưỡng da đấy.”
Vương Vũ Hiên trưng đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn anh ta, có chút đau lòng nói:
“Anh yêu, anh không muốn mua cho người ta sao?”
Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Từ Tử Nghị lập tức lắc đầu nói:
“Không không, anh muốn, chỉ cần là đồ bảo bối muốn, anh đều đồng ý mua cho bảo bối.”
Vương Vũ Hiên cười ngọt ngào:
“Cảm ơn anh yêu.”
Nụ cười này, đã câu mất hồn của Từ Tử Nghị rồi.
Sau khi định thần lại, anh ta dè dặt hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-su-huyen-hoc-diep-linh/chuong-8-chong-toi-dot-nhien-bien-thanh-tuyet-the-giai-nhan.html.]
“Bảo bối, chỗ quần áo, túi sách, đồ trang điểm, cộng vào cần khoảng bao nhiêu tiền a?”
Vương Vũ Hiên giơ một bàn tay ra:
“Khoảng 5 vạn."
Sắc mặt Từ Tử Nghị trắng đi mấy phần:
“Bảo bối, có chuyện này anh quên không nói với em, vợ anh đồng ý ly hôn với anh với điều kiện anh phải rút tra khỏi sổ hộ khẩu.”
Vương Vũ Hiên quay đầu hỏi:
“Vì vậy anh bây giờ một xu cũng không có?”
Từ Tử Nghị gật đầu.
Anh ta lại ngồi xuống đất nắm lấy tay Vương Vũ Hiên, thề son sắt:
“Nhưng mà bảo bối yên tâm, về sau anh nhất cố gắng gấp đôi để kiếm tiền khiến em hạnh phúc.”
“Vậy cần bao lâu a?”
“Anh bảo đảm trong vòng ba năm.....”
Sắc mặt Vương Vũ Hiên đột nhiên thay đổi, lạnh nhạt rút tay lại:
“Quá lâu, em không đợi được.”
Từ Tử Nghị đau lòng hỏi:
“Bảo bối, em không yêu anh nữa sao?”
“Em yêu anh, nhưng em cũng cần ăn cơm, dạo phố, làm đẹp, mua quần áo túi sách nữa chứ.”
“Nếu không thì như này đi.”
Vương Vũ Hiên nắm lấy tay Từ Tử Nghị, õng ẹo nói:
“Nếu không anh đừng ly hôn với vợ vội, như thế anh không phải có tiền nuôi em rồi sao?”
“Em.....không muốn ở bên cạnh anh sao?”
Từ Tử Nghị nhận đả kích to lớn.
“Cho dù anh không ly hôn chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mà.”
Vương Vũ Hiên ngọt ngào nói.
“Vậy không phải em sẽ thành người thứ ba sao?”
“Em lại không để tâm.”
“Nhưng anh để tâm!”
“A phiền quá!”
Vương Vũ Hiên nói như nào cũng không đuộc, phiền chán dựa vào sofa, lạnh nhạt nhìn Từ Tử Nghị nói:
“Anh còn không hiểu sao? Tôi thích là anh phiên bản có tiền, không phải cái đồ nghèo kiếp xác anh bây giờ.”
Lời đã nói như vậy rồi, Từ Tử Nghị đương nhiên hiểu hết. Lúc mới đầu anh ta cho rằng hai người thật lòng yêu nhau, không ngờ rằng cô và những người phụ nữ hư vinh kia giống nhau, chỉ thích tiền.
Chả trách vợ nói: “Người phụ nữ này muốn là tiền của anh. Tôi xem anh ly hôn với tôi rồi, sau khi ra khỏi sổ khẩu, ả ta còn tiếp tục ở bên cạnh anh hay không.”
Lúc đấy anh ta còn kiên định nói:
“Tiểu Vũ cô ấy không giống những người phụ nữ kia.”
Từ Tử Nghị chán nản đứng dậy rời đi.
[ Ầu lì sít! Không ngờ đàn ông mấy người cũng thực tế như vậy, người ta chỉ ra khỏi khẩu mà thôi, nhưng năng lực vẫn có ha, đàn ông các người mặc dù nói tôi yêu tiền của mấy người. Hahahah!]
[ Hay lắm, một cú muay Thái cũng không đỡ được.]
[ Vì vậy Vương Vũ Hiên là nữ?]
[ Nhân cách anh ta bây giờ không phải là nữ.]
[ Vì vậy Vương Vũ Hiên là nữ?]
[ Bạn nhìn thấy đàn ông muốn mua túi, đồ dưỡng da, son chưa?]
[ Ăn đào lạnh rồi?]
“Êi...., xem ra người đàn ông này không dựa dẫm được rồi, đổi người khác.”
Vương Vũ Hiên lắc lắc đầu, cầm điện thoại gọi video.
“Anh tiểu Giang, không phải anh nói muốn mời người ta ăn cơm sao? Bây giờ người ta đang rảnh a.”
“Anh trai, người ta nhìn trúng một cái váy, anh mua cho người ta đi, người ta mặc cho anh xem.”
“Anh trai....”
An Na hỏi: “Diệp tiên nữ, cô xem đức hạnh này của chồng tôi còn cứu được không?”
Diệp Linh che miệng cười:
“Chồng chị có lẽ là bị hồ yêu nhập thân, hồ ly này mới thành tinh chưa lâu, đạo hạnh không cao. Tôi cho chị một lá phù, chú ý nhận hàng.”
Diệp Linh vẽ một lá bùa trừ yêu xong, liền gửi tin nhắn riêng cho An Na.
“Chị dùng phù này vỗ lên mặt chồng chị.”
An Na cầm điện thoại đi đến phía sau Vương Vũ Hiên.
Vương Vũ Hiên lúc này đang nằm trên sofa, làm nũng õng ẹo với anh giai trong video, không hề ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
“Vương Vũ Hiên!” An Na ở phía sau hét lên một tiếng.
“Cái gì? Không phải tôi nói...”
Trong khoảnh khắc cô ta quay đầu, An Na dùng linh phù trong điện thoại vỗ vào mặt cô ta.
Vương Vũ Hiên đầu tiên là ngơ ra, cùng với cùng điện thoại rơi xuống đất, một giọng hét thảm thiết thống khổ kêu lên:
“A!”
Cô ta ôm mặt hung dữ nhìn chằm chằm An Na:
“Cô vậy mà dám, dám.....” còn chưa nói xong, một đạo ánh sáng màu đỏ bay từ người cô ta ra ngoài, Vương Vũ Hiên cũng ngất ra đất.
Ánh sáng đỏ bay vào trong phòng ngủ nhỏ.
An Na vội chạy đến đỡ Vương Vũ Hiên.
Giọng nói của Diệp Linh trong phòng live vang lên:
“Đuổi!”
An Na không chút do dự, quay người đuổi đến trước phòng ngủ nhỏ, nhưng không mở được của, lúc này mới nhớ ra phòng này bình thường để không, vì vậy đều khóa lại.
Cô chạy đi tìm thìa khóa, kết quả tìm cả một vòng cũng không thấy.
Diệp Linh:
“Chị tìm ở người chồng chị xem có không?”
An Na chạy đến tìm ở túi cạnh eo của Vương Vũ Hiên, quả nhiên tìm thấy một trùm chìa khóa. Cô cầm lấy trùm thìa khóa đến trước cửa phòng ngủ mở thử từng cái, cuối cùng cũng mở ra.
Một mùi thơm xộc vào mũi, cô vô cùng kinh ngạc nhìn cách bày trí trong phòng.
Chân dung hồ ly treo trên tường, một bàn thờ son đỏ chói lóa được đặt ở bên dưới. Bên cạnh còn có sáp đỏ, trái cây.
“Đây là.....cái gì?”
Diệp Linh:
“Đây là nơi cung phụng hồ ly.”
“Là chồng tôi làm sao?”
“Chắc vậy.”
“Tại sao chồng tôi lại.....”
An Na thật sự không hiểu nổi, tại sao chồng mình lại đi cung phụng một con hồ ly, lẽ nào....., đột nhiên cô nghĩ tới liêu trai chí dị ( câu chuyện kì lạ).
“Diệp tiên nữ, lẽ nào chồng tôi yêu con hồ ly này?”
“Này thì phải hỏi hồ yêu rồi.”
An Na nhìn chằm chằm bức tranh hỏi:
“Hỏi như nào?”
Giọng nói Diệp Linh đầy uy phong:
“Ra đi, hồ yêu!”
Hồ ly trong tranh nghe thấy tiếng, đôi mắt đỏ lên, tràn ngập sát ý:
“Quả nhiên có người ở đằng sau giở trò, tại sao cô phải lo chuyện bao đồng?”
“Cầm tiền của người thay người tiêu tai.”
“Đáng hận! Vậy mà làm hỏng việc tốt của tôi.”
“Cô nên hiểu rõ chứ hồ yêu, lấy năng lực của tôi hoàn toàn có thể gi.ết c.h.ế.t cô ở đây.”
Hồ ly đương nhiên biết, vừa nãy cô ta chỉ dùng một đạo linh phù, đã đánh trọng thương mình. Hồ ly từ bức tranh nhảy ra, đứng dưới đất hóa thành một tuyệt thế mỹ nhân.
Phòng live trực tiếp bùng nổ.
[ Thế giới này vậy mà có yêu quái thật!]
[ Đây chính là hồ yêu sao? Tiểu thuyết quả nhiên không lừa tôi, hồ ly thật sự có dung mạo điên đảo chúng sinh.]
[ Sinh thời, vậy mà có thể nhìn thấy hồ yêu thật, phòng live đỉnh quá!]
[ Diệp tiên nữ, cô đừng làm hại tiểu hồ ly này nha, cô ấy thật sự rất đẹp, chúng ta có thể phóng sinh không?]
[ Hồ yêu mặc dù đẹp, nhưng nếu như không diệt, cô ta sẽ tiếp tục đi hại người.]
[ Cô ấy hại ai rồi?]
“Cầu xin đại sư tha cho tôi.” Hồ yêu khốn khổ nói.
Đối mặt với hồ yêu, An Na không có biểu cảm gì gọi là sợ hãi, cô kiêu ngạo hống hách hỏi:
“Cô với chồng tôi rốt cuộc có quan hệ gì?”
Hồ ly chớp mắt, ngẩng đầu vô tội nhìn An Na:
“Tôi với anh ấy là.....”
------------
#_Hấu