Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Thiếu Gia Hối Hận Chưa? - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-06 19:47:33
Lượt xem: 110

1.

 

Một tháng trước hôn lễ, Chu Diên Xuyên đột nhiên không thấy đâu nữa, tôi đã dạo một vòng vẫn không thấy anh ta đâu.

 

Ngày thứ bảy anh ta biến mất, tôi nghe ngóng được tin người ta nói anh ta đang ở Hỗ thị.

 

Tôi bay cả đêm đến đó, cuối cùng bắt gặp anh ta ở trên một chiếc tàu.

 

Vốn đang định gõ cửa bước vào, tôi lại nghe được giọng điệu cười nhạo của anh ta:

 

"Tôi theo đuổi Hứa Thanh Hàm là vì muốn làm Trầm Châu Bạch cảm thấy ghê tởm thôi.

 

"Theo đuổi được rồi lại thấy chẳng vui gì cả."

 

Tôi dừng bước chân của mình lại.

 

Anh ta không giống đang say cho lắm, giọng nói có vẻ rất tỉnh táo.

 

Đó là lí do những lời quá phận vẫn tiếp tục thoát ra từ miệng anh ta:

 

"Hơn nữa ăn được cô ta vào bụng rồi, thấy chẳng thú vị gì nữa."

 

Xung quanh vang lên một trận cười.

 

"Đúng là đại thiếu gia, biết chơi quá nhỉ."

 

Chu Diên Xuyên có vẻ như rất hưởng thụ mấy lời xu nịnh này, tiếp tục kể:

 

"Đừng nhìn cô ta trước kia hết lòng theo đuổi Trầm Châu Bạch như thế, cũng không ngây thơ trong trắng lắm đâu, đáng tiếc là..."

 

"Đáng tiếc gì cơ?"

 

Chu Diên Xuyên chậm rãi nhả ra một làn khói: "Đáng tiếc là, mặc dù tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ta thật, nhưng không phải người đàn ông đầu tiên cô ta yêu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-thieu-gia-hoi-han-chua/chuong-1.html.]

 

"Cô ta yêu thầm Trầm Châu Bạch mười năm, ai mà biết đã thực sự cạn tình chưa?"

 

"Nếu không phải vì tôi và Trầm Châu Bạch là kẻ thù không đội trời chung, tôi chỉ muốn theo đuổi Hứa Thanh Hàm để chọc tức cậu ta, tôi cũng chẳng thèm diễn vở kịch yêu thầm thâm tình này làm quái gì."

 

Có người trêu ghẹo anh ta: "Ở bên cạnh người ta ba năm, Chu thiếu sao giờ mới bắt đầu cảm thán vậy?"

 

Chu Diên Xuyên cáu kính, lạnh lùng đáp lại: "Vì theo đuổi cô ta lâu như thế nên tôi mới thấy không cam lòng."

 

Trong đám người lại có người nói tiếp: "Nghe nói cô ta đi khắp nơi tìm cậu, đều hoảng đến điên rồi, cậu đi nhiều ngày như thế, không sao đó chứ?"

 

Chu Diên Xuyên nhả một làn khói ra nữa, giễu cợt nói: "Tôi đang định đào hôn cho cô ta bẽ mặt chơi, cậu nghĩ sao?"

 

Tôi không cảm nhận được một chút dấu hiệu nào của sự ân hận, thương xót hay tình yêu trong vẻ mặt của anh ta ta.

 

Chỉ có đại hận phải báo.

 

Chỉ có cố ý đợi đến thời điểm này.

 

Tôi găm móng tay vào da, trái tim đau như bị người ta thay phiên châm kim vào, đau đớn đến nghẹt thở.

 

Tôi luôn cho rằng Châu Diên Xuyên chính là sợi dây cứu mạng của tôi, là bến đỗ cuối cùng mà tôi có.

 

Tôi cũng chắc canh ta rằng tình cảm của tôi đối với anh ta không phải là sự cảm động nhất thời mà là tình yêu thật lòng, nên mới bằng lòng gả cho anh ta ta.

 

Ngày đó, anh ta tỏ vẻ hạnh phúc đến mức tổ chức b.ắ.n pháo hoa khắp thành phố.

 

Sau ba năm bên nhau, anh ta dùng tên của tôi mua lại một hòn đảo để cầu hôn tôi, bầu trời đêm đó rực sáng bởi những chiếc đèn lồng.

 

Tôi nghĩ rằng đó là tình yêu, là lãng mạn anh ta trao cho tôi.

 

Không ngờ tới, tất cả chỉ là sự trả thù của anh ta dành cho Trầm Châu Bạch mà thôi.

 

Hóa ra, tình cảm nồng nhiệt cùng sự giúp đỡ suốt thời gian qua, đều chỉ là một vở kịch thôi sao?

Loading...