Đại Thiếu Gia Hối Hận Chưa? - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-06 19:48:08
Lượt xem: 134
3.
Tôi rời khỏi Hỗ thị, không để lại một dấu vết, trở lại phòng tân hôn của mình và Chu Diên Xuyên.
Tôi phá nát tất cả những món quá mà anh ta tặng tôi những năm nay.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng là cái gì tôi cũng không muốn nghĩ tới, nhưng sao nước mắt vẫn cứ thi nhau chảy xuống thế này?
Tôi từng nghe được một câu nói.
Thất tình không khác gì bệnh thấp khớp, ban ngày nắng ráo trời trong thì không sao, nhưng ban đêm ẩm thấp, cơn đau tận xương khiến cả cơ thể bứt rứt không yên.
Có lẽ đây chỉ là phản ứng bình thường mà thôi.
Tôi đứng dậy, trải chiếc váy cưới đã đặt may trên sàn nhà.
Mặt không đổi sắc, tôi dùng kéo cắt đôi bộ váy.
Tôi muốn tự nhắc nhở chính mình.
Tình cảm cũng giống như bộ váy cưới này vậy, một khi xuất hiện vết nứt, thì có sửa chữa thế nào cũng không thể quay lại như ban đầu nữa.
Sau khi thu dọn xong, tôi đặt tất cả những thứ này vào thư phòng, nơi Chu Diên Xuyên rất ít khi lui tới.
Nằm trên giường không ngủ được, tôi đang lướt xem video thì lướt tới trang cá nhân của một người có tên là "Người tôi yêu là A Xuyên".
Ma xui quỷ khiến tôi lại nhấp vào đó.
Đó là một bản ghi chép của một cô gái đang thầm thương một chàng trai.
Tin mới nhất hiển thị vị trí của cô ta đang ở Hỗ thị.
Chú thích: "Người đàn ông tôi thích suốt mười năm sắp kết hôn vào tháng sau, tôi muốn mạnh dạn thổ lộ, hãy cổ vũ cho tôi nhé."
Trên hình ảnh đính kèm, tôi nhìn thấy một bàn tay mà mình vô cùng quen thuộc.
Ngón áp út còn đang đeo nhẫn cưới.
Là tay của Chu Diên Xuyên.
4.
Tôi chưa chờ được tin tức của Chu Diên Xuyên, đã nhận được điện thoại của Trầm Châu Bạch.
"Đoán xem tôi gặp ai ở Hỗ thị?"
"Trầm Châu Bạch, tôi không quan tâm, đừng gọi cho tôi nữa."
Tôi đang muốn cúp máy, lại nghe được giọng nói đắc ý của hắn:
"Hứa Thanh Hàm, Chu Diên Xuyên vì sao lại biến mất lâu như thế, chẳng lẽ chính cô còn không rõ sao? Cậu ta vốn chẳng muốn kết hôn với cô gì cả. Cậu ta chỉ là để tâm chuyện cô vẫn luôn theo điều tôi mà thôi."
"Cậu ta chẳng qua là muốn trả thù tôi, mới cố ý tiếp cận cô. Cậu ta căn bản không phải là người đáng tin để cô phó thác cuộc đời mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-thieu-gia-hoi-han-chua/chuong-3.html.]
"Anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?" - Tôi có chút mất kiên nhẫn hỏi hắn.
"Hứa Thanh Hàm, ít ra mười năm cô theo đuổi tôi, tôi cũng chưa từng ở bên người phụ nữ khác..."
Tôi ngồi bật dậy, cao giọng hỏi hắn: "Trầm Châu Bạch, anh đang cố ý đúng không?"
"Năm năm qua, anh vẫn luôn châm ngòi chia rẽ tôi và Chu Diên Xuyên."
"Nhưng tôi nói cho anh biết, dù mọi chuyện có thế nào đi chăng nữa, đây đều là lựa chọn của tôi, tôi chấp nhận đánh cược, cũng sẽ không quay đầu lại."
Trầm Châu Bạch im lặng trong phút chốc, tôi nói một đằng, hắn trả lời một nẻo: "Có cái này muốn gửi cho cô, chắc là cô sẽ thích đấy."
Sau khi cúp máy, tôi nhận được một cái video.
Trong bóng tối lờ mờ, một cô gái đang đứng đối diện với Chu Diên Xuyên.
Anh ta nhả ra một ngụm khói thuốc, vẻ mặt không mấy tập trung.
Trong tiếng trêu đùa ồn ào của mọi người xung quanh, cô gái kia kiễng chân hôn lên môi anh ta.
Mà anh ta cũng không tránh đi.
Video đến đây là kết thúc.
Tôi mở tài khoản mạng xã hội ban nãy ra.
Lại có cập nhật mới: "Thế này có tính là thành công không nhỉ?"
Ảnh đính kèm là ảnh hai người bọn họ hôn môi với nhau.
Tôi ghê tởm lao vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu nôn khan hồi lâu.
Mới nhớ ra, cả ngày nay tôi chưa ăn gì, có thể nôn ra cái gì đây?
Giờ phút này, dạ dày tôi đau đến mức không nhịn được mà bắt đầu co rút.
Tôi cố gắng chống đỡ lại cơn đau, quay trở lại phòng ngủ, cuộn tròn thành một cục.
Đột nhiên nhớ tới ngày tôi và Chu Diên Xuyên xác nhận quan hệ, nửa đêm tôi còn muốn đi ngắm sao trên đỉnh núi.
Anh ta không nói không rằng, dung túng cho sự tùy hứng của tôi, chạy xe suốt đêm đưa tôi lên đỉnh núi.
Nửa đêm se lạnh, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nhiệt độ cơ thể anh ta truyền sang người tôi, anh ta cúi đầu, dè dặt hỏi tôi: "Ánh trăng sáng thế này, Hứa Thanh Hàm, cho anh hôn em một cái được không?"
Cuối cùng cũng không thể quay lại được.
Tôi mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, tiếng ồn từ phòng khách truyền tới đánh thức tôi.
Mồ hôi lạnh túa ra, tôi không còn sức để đứng dậy.
Giây tiếp theo, đèn phòng ngủ được bật sáng.
Ánh sáng chói mắtclàm tôi không thể mở mắt ra được.
Tôi nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Châu Yên Xuyên: "Thanh Hàm, em sao vậy?"