Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-10-06 22:05:16
Lượt xem: 160
Chương 187 -
Khâu Hoài Chí rất kinh ngạc: “Các vị tộc huynh, các ngươi làm gì vậy?”
Người tới đúng là người trong tộc của Khâu gia, bối phận ngang hàng với Khâu Hoài Chí.
“Khâu Hoài Chí! Ngươi là thứ gì đấy hả? Chúng ta đã giúp ngươi che giấu chuyện bê bối của ngươi, ngươi đã đáp ứng với chúng ta là sẽ đưa bài văn của chúng ta đến cho Ngụy phu tử, lại mời ông ấy đến tộc dạy dỗ chúng ta, tại sao ngươi lại nói mà không giữ lời?!” Người trong tộc giận dữ nói.
“Ta không giữ lời lúc nào? Không phải ta đã mang bài văn của các ngươi đi nộp rồi sao?”
“Hừ! Nói nhảm! Rõ ràng đêm qua ngươi đã phái gã sai vặt đi suốt đêm để lấy bài văn về! Không chỉ như thế, ngươi còn ở ngay trước mặt Ngụy phu tử hạ thấp chúng ta, nói rằng chúng ta không tu dưỡng đạo đức cá nhân! Thậm chí…thậm chí còn vu oan chúng ta cưỡng h.i.ế.p thiếp thất của ngươi nữa!” Người kia vô cùng phẫn nộ, trong mắt lửa giận bừng bừng: “Là ngươi cầu ta hỗ trợ chăm sóc cho tiểu thiếp của ngươi, thỉnh thoảng ta đến đó cũng chỉ là giúp ngươi đưa tin, gửi mấy thứ đồ thôi! Nếu ngươi đã không tin ta thì tại sao lại nhờ ta hỗ trợ hả?”
“Thanh danh của ta đã bị ngươi hủy hết rồi! Thê tử ta vừa nghe nói ta dưỡng nử tử ở bên ngoài, tức giận đến mức bỏ về thẳng nhà mẹ đẻ, ngươi đây là muốn hủy hoại cả cuộc đời ta rồi!”
Tộc huynh kia nổi trận lôi đình, mắt cũng đỏ ngầu.
Chỉ bằng việc này thì hắn cũng sẽ không tới tìm Khâu Hoài Chí tính sổ.
Điều khiến hắn càng tức giận hơn chính là hôm nay Khâu Hoài Chí lại còn…ngang nhiên phê phán bài văn của bọn họ!
Nói rằng những thứ bọn họ viết ra còn thua cả hài tử ba tuổi viết, không hề có tài văn chương, một chút năng lực này mà còn muốn bái Ngụy phu tử, còn muốn thi đậu để vượt qua đại phòng dòng chính Khâu gia? Quả thực người si nói mộng!
Không bằng cứ thành thật làm việc ở phòng thu chi Khâu gia kiếm sống!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-187.html.]
Khâu thị nhất tộc bọn họ nhờ có tổ phụ Khâu Hoài Chí mà trở nên phồn vinh, mấy năm nay cũng thật sự nhìn sắc mặt một phòng này của Khâu Hoài Chí để sống.
Nhưng năm đó tổ phụ của Khâu Hoài Chí đã từng nói sẽ hỗ trợ hài tử trong toàn tộc được đọc sách, hy vọng trong tộc có thêm nhiều người tài giỏi hơn để có thể cành lá tốt tươi, đời đời thịnh vượng!
Kết quả thì sao?
Khâu Hoài Chí khinh thường bọn họ! Nghi ngờ bọn họ cưỡng h.i.ế.p thiếp thất của hắn nên giận dữ giẫm đạp tôn nghiêm của bọn họ!
Bọn họ là thân tộc, không phải người hầu!
Cảm xúc phẫn nộ trong lòng thực sự khó nhịn, lúc ấy liền động thủ đánh gã sai vặt kia, chỉ là gã sai vặt kia chạy trốn nhanh, luôn mồm kêu gào muốn để Khâu Hoài Chí làm chủ.
Bọn họ liền trực tiếp tìm tới.
Khâu Hoài Chí bối rối nói: “Ta phái gã sai vặt đi lấy bài văn lúc nào? Càng chưa nói các ngươi…cưỡng h.i.ế.p Lộ Nhi mà?”
“Nhất định là các ngươi hiểu lầm rồi, có chuyện gì thì trở về rồi nói, nơi này…bây giờ không phải lúc.” Khâu Hoài Chí có vẻ sốt ruột.
“Không được! Chúng ta không tin ngươi! Ngươi đã đáp ứng với chúng ta rất nhiều chuyện, nhưng đã làm được chuyện gì chưa? Bây giờ chúng ta hiểu rồi, ngươi từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng chúng ta, căn bản không phải thực sự muốn điều tốt nhất cho toàn tộc! Lúc đầu rõ ràng ngươi nói mời Ngụy phu tử tới dạy học cho chúng ta, sau lại nói kiểu khác, nói phu tử thanh cao, muốn xem văn chương của chúng ta trước đã, chúng ta cảm thấy có lý nên chấp nhận, nhưng bây giờ ngươi lại lấy lại mấy bài văn kia! Ngươi làm nhiều chuyện như vậy còn không phải là bởi Lộ Nhi sao?”
“Hôm nay chúng ta cũng mang Lộ Nhi tới đây, chúng ta không dám giúp ngươi nuôi dưỡng hai mẫu tử này ở bên ngoài nữa, ngươi muốn nuôi dưỡng ở đâu thì nuôi ở đó đi! Mấy tộc nhân chúng ta tuy rằng mấy năm nay dựa vào dòng chính các ngươi nhưng cũng phải là chó mà ngươi nuôi!”
Vừa nghe Lộ Nhi cũng tới, sắc mặt Khâu Hoài Chí thay đổi rõ rệt.
Vội vàng loạng choạng chạy ra ngoài, quả nhiên hai mẫu tử Lộ Nhi đang ngã trên mặt đất, nhìn hắn khóc sướt mướt: “Thiếu gia, bọn họ không nói không năng gì mà đã trói ta tới đây rồi…”