Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 503

Cập nhật lúc: 2024-09-20 12:00:04
Lượt xem: 8

Chương 503: Cố Huynh, Ngươi Muốn Nhanh Chóng Kiếm Nhiều Tiền Sao?

 

 

 Nhưng mà nếu Cố Tấn đặt câu hỏi cho hắn ta thì hắn ta cũng không thể trả lời

 

 

 câu hỏi được.

 

 

 Kawamoto Jiro ngượng ngùng cười cười: "Ăn cơm, ăn cơm."

 

 

 Đúng là Cố Tấn đói bụng, bây giờ hắn ta không chỉ phải cố gắng học tập, mà còn phải đấu trí đấu dũng với Kawamoto .Jiro, nói không chừng còn có người ở sau lưng giám sát hắn ta.

 

 

 Hắn ta không thể buông lỏng cảnh giác bất cứ lúc nào.

 

 

 Có lẽ chỉ có lúc ăn cơm thì mới có thể buông lỏng.

 

 

 Ăn cơm, xong Cố Tấn vừa muốn gọi Kawamoto Jiro, muốn dò xét ranh giới cuối cùng của Kawamoto Jiro: "Xuyên huynh...'

DTV

 

 

 "Ôi, bụng ta đau." Kawamoto Jiro vội vàng che bụng, mặt nhăn nhúm: "Cố huynh, xin lỗi không tiếp tục được!"

 

 

 Kawamoto Jiro khoát khoát tay, hoảng hốt chạy bừa, chạy về phía nhà xí.

 

 

 Cố Tấn lộ vẻ lo lắng, trong lòng thì không ngừng cười trộm.

 

 

 Kawamoto Jiro này là một con lừa lười biếng, cứ có chính sự liên chạy mất.

 

 

 Qua mấy lần sau đó, Cố Tấn đã hiểu ra. Kawamoto Jiro không có học vấn tốt, sợ bị đặt câu hỏi.

 

 

 Cố Tấn viết vào sổ sách ở trong lòng, phía trên có nhược điểm và ưu điểm của Kawamoto Jiro.

 

 

 Nói không chừng vào thời khắc mấu chốt cũng có tác dụng.

 

 

 Được nghỉ mười ngày.

 

 

 Lúc trước Cố Tấn vẫn luôn ở học đường, nhưng lần này, người hầu phủ tổng đốc tới thông báo.

 

 

 Vẻ mặt Cố Tam kiêu căng, giọng nói lạnh nhạt. "Tấn thiếu gia, lão gia nhà ta để thuộc hạ tới, nói với người một tiếng, mười ngày nghỉ sau này đều phải quay về phủ tổng đốc."

 

 

 Cố Tấn nở nụ cười chân thành: "Làm phiền rồi, sáng sớm ngày mai ta sẽ trở về, còn xin tam thúc không nên mong nhớ.” Cố Tam gật đầu, hạ giọng: "Vậy là tốt rồi, còn xin Tấn thiếu gia nhớ kỹ. Ngươi có được ngày hôm nay cũng là nhờ ân điển của lão gia."

 

 

 "Ngươi cũng không thể vong ân phụ nghĩa, càng không thể lấy oán trả ơn, nếu không thì ngươi đừng mong mình có chỗ tốt trên con đường làm quan."

 

 

 Cố Tấn gật đầu, lộ vẻ thành khẩn: "Vâng, ta đã biết, cũng là ân điển của tam thúc." Cố Ba truyền hết lời, thì ném túi bạc cho Cố Tấn rồi rời đi.

 

 

 Kawamoto Jiro đã mua tạp dịch phụ trách quét dọn vệ sinh để hắn ta làm việc ở gần đó rồi nghe lén.

 

 

 Khi nghe thấy nội dung này thì Kawamoto Jiro càng vui vẻ hơn.

 

 

 Từ trên xuống dưới của phủ tổng đốc nhà họ Cố đều coi thường Cố Tấn, như vậy thì tâm lý phản loạn của Cố Tấn càng nặng. Hắn ta muốn từ từ mua chuộc Cố Tấn cũng càng thêm dễ dàng.

 

 

 Dáng vẻ Cố Tấn chau mày, khổ đại cừu thâm, rơi vào trong mắt Kawamoto .Jiro. Kawamoto Jiro đi tới, cười hỏi: "Cố huynh, người nhà ngươi tới nói gì?"

 

 

 Cố Tấn lung lay túi tiền trong tay, trên mặt lộ ra vẻ ẩn nhẫn, nhưng lại không thể làm gì.

 

 

 "Dù có cốt khí ngàn cân thì cũng phải khom lưng vì năm đấu gạo."

 

 

 Kawamoto Jiro cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm thấy đây là cơ hội tốt.

 

 

 "Cố huynh, có phải là nếu ngươi có tiền thì những người này sẽ không dám bạc đãi ngươi đúng không?”

 

 

 Cố Tấn nghĩ nghĩ, yếu ớt thở dài: "Có lẽ là có thể khá hơn một chút, có tiền thì có thể sai khiến ma quỷ."

 

 

 Kawamoto Jiro thừa cơ tiến đến trước mặt Cố Tấn, nhỏ giọng hỏi: "Cố huynh, ngươi muốn kiếm tiên không? Có cơ hội để nhanh chóng kiếm được nhiều tiền!" Mắt Cố Tấn sáng lên, cảnh giác nhìn về phía Kawamoto .Jiro.

 

 

 "Xuyên huynh, ngươi chớ làm ẩu. Ta không biết đánh bạc, cũng không muốn một đêm chợt giàu."

 

 

 "Trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, trong sách tự có Nhan Như Ngọc. Chỉ cần ta nhẫn nại, chờ ta địa vị cực cao thì sẽ có tất cả những gì mình cần."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-503.html.]

 

 Kawamoto Jiro nhìn thấy phản ứng này của Cố Tấn thì càng chắc chắn về suy đoán của mình, vô cùng mừng rỡ.

 

 

 "Cố huynh, ngươi coi thương ta sao? Chúng ta là bạn tốt, làm sao ta có thể hại ngươi được?”

 

 

 "Ngươi cũng biết ta có xuất thân quý tộc, đi lại giữa Đại Chu và nước Nhật, có thương đội hải vận. Chúng ta hùn vốn làm ăn, đến lúc đó cho ngươi sẽ được chia hoa hồng." Nghe nói như thế, Cố Tấn càng lắc đầu, khoát tay lia lịa.

 

 

 "Không được, tuyệt đối không được. Ta không có tiền vốn, sao có thể làm ăn

 

 

 được?”

 

 

 "Ngươi chia hoa hồng cho ta, chẳng phải là ta đang lợi dụng ngươi sao? Cố Tấn ta không thể làm chuyện như vậy." Kawamoto Jiro đem Cố Tấn kéo đến yên lặng chỗ, hạ giọng, không ngừng dụ hoặc."Ngươi không có tiền vốn, nhưng chỉ dựa vào thân phận của ngươi thì có thể khiến thương gia Kim Lăng đồng ý bán hàng hóa thế chấp cho ngươi."

 

 

 "Chờ ta nhận được hàng hóa, vận bên lên thương thuyền của ta, bán đồ sang nước Nhật, như vậy thì có thể kiếm được gấp bội.'

 

 

 "Đợi đến khi thương đội trở về, ngươi kiếm được bạc, sau đó sẽ trả tiền cho chủ quán. Cứ như vậy, có thể tay không bắt sói dễ dàng, cớ sao mà không làm?" Cố Tấn nghe xong thì có chút do dự. Nhưng mà, Cố Tấn vẫn lắc đầu một cái, vẫn từ chối.

 

 

 "Không được, dù sao thì ta cũng không để lợi dụng thân phận cháu tổng đốc đại nhân để thế chấp hàng hóa được."

 

 

 "Nếu như vận chuyển trên lục địa, thì cũng thôi đi, chuyện này còn chắc chắn một chút. Nhưng ngươi đang làm hải vận, từ Kim Lăng đến nước Nhật, cần tổn rất nhiều thời gian."

 

 

 "Không chạm trời, không chạm đất. Lỡ đâu gặp bão rồi lật thuyền, không chỉ người không còn sống mà hàng hóa cũng mất."

 

 

 "Quá nguy hiểm, nếu mất cả chì lẫn chài thì ta lấy gì mà trả chủ quán?"

 

 

 "Không có tiền cho chủ quán thì những người kia sẽ đi tìm tam thúc. Hoặc là để tam thúc trả tiền, hoặc là bắt tam thúc của ta tạo điều kiện thuận lợi cho bọn họ." "Cho dù tam thúc của ta đồng ý, nhưng cuối cùng tất cả kết quả xấu sẽ đổ hết lên ta, cho dù không c.h.ế.t thì ta cũng bị lột da."

 

 

 "Càng nghĩ thì ta càng cảm thấy đọc sách đáng tin cậy hơn, tốt nhất là ta không nên dính vào mấy chuyện này."

 

 

 "Tất cả đều kém, chỉ có đọc sách là thứ tốt nhất! Cổ nhân nói không sai, chưa bao giờ nói sai."

 

 

 Nói xong, Cố Tấn hùng dũng oai vệ có khí phách hiên ngang, chắp tay ở sau lưng, đi vào phòng học tập.

 

 

 Kawamoto Jiro ở đằng sau thì trợn mắt hốc mồm, dở khóc dở cười.

 

 

 Vốn còn cho rằng thư sinh nghèo Cố Tấn này không cha không mẹ không có tiền, sẽ được giải quyết qua mỹ nữ và bạc. Nhưng đến bây giờ thì cảm thấy còn thiếu rất nhiều!

 

 

 Hóa ra Cố Tấn lại thông minh như vậy! Càng không dễ thuyết phục thì càng chứng minh Cố Tấn có tác dụng lớn. Cho dù có phải làm như thế nào thì Kawamoto Jiro cũng muốn lôi kéo Cố Tấn đi kiếm nhiều tiền.

 

 

 Chỉ có như vậy thì mới có thể kéo Cố Tấn đến cho bọn họ sử dụng.

 

 

 Đồng thời cũng bởi vì Cố Tấn cứng nhắc cho nên vị Cố tổng đốc tuổi trẻ kia mới không hoài nghi.

 

 

 Hơn nữa dưới đĩa đèn thường tối đen, Cố Thiệu sẽ không hoài nghi chất tử của mình.

 

 

 Bọn họ làm việc tại Kim Lăng, có thân phận của Cố Tấn thì sẽ dễ dàng làm việc mà không gặp trở ngại nào.

 

 

 Nghĩ tới đây thì Kawamoto Jiro lại hồi báo cho Sakata lkego.

 

 

 Hai người thảo luận một phen sau đó cảm thấy biện pháp của Kawamoto Jiro không tệ.

 

 

 Hơn nữa, ngày hôm sau khi Cố Tấn rời giường, tâm trạng không tốt, sắc mặt tịch mịch rời khỏi học đường Kim Lăng.

 

 

 Có thể nghỉ ngơi hai ngày, đương nhiên Cố Tấn rất vui vẻ, có thể gặp tam thúc, nhưng hắn ta còn phải giả vờ như rất hận đối phương.

 

 

 Sau khi Kawamoto Jiro nhìn thấy thì nhỏ giọng an ủi: "Cố huynh, nếu ngươi không sống tốt ở phủ tổng đốc thì cứ ra ngoài, đến nhà tìm ta."

 

 

 "Ta nhất định sẽ chiêu đãi rượu ngon thức ăn ngon, uống rượu tâm sự với nhau, cũng có thể ngâm thơ đối đáp."

 

 

 Cố Tấn nhìn ve phía Kawamoto Jiro, ánh mắt có thêm mấy phần cảm kích: "Đa tạ Xuyên huynh.”

 

 

 Chắp tay với Kawamoto .Jiro, sau đó mới lên xe ngựa do phủ tổng đốc phái tới. Ngồi ở trong xe ngựa, cuối cùng Cố Tấn cũng có thể thả lỏng toàn thân.

 

 

 Ban đầu còn cảm thấy diễn kịch rất thú VỊ.

 

 

 Nhưng sau thời gian dài thì hắn ta cảm thấy không có ý nghĩa, hơn nữa còn rất mệt mỏi.

Loading...