Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 616
Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:21:11
Lượt xem: 10
Chuong 616: Nhận Hết Tất Cả
Ông cụ chu vội vàng xoa dịu: " Chuyện này là hai chúng ta cùng làm, bây giờ ta sẽ kể hết một lượt từ đầu đến cuối với ngươi... Từ sau khi Tam quả phụ gả cho ông cụ Chu, sóng yên biển lặng, người có tuổi rồi, đêm đen cũng không kéo dài được bao lâu. Nhưng đêm dài trôi chậm, không ngủ được, vậy cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm. Từ sau vụ bắt đặt cược lần trước, ông cụ Chu cũng không giấu Tam quả phụ quá khứ trước kia của ông ta nữa, nói hết quá khứ với người kế này. Tam quả phụ cũng kể hết cho ông cụ Chu chuyện nhà cũ của bà, nhắc đến nhiều nhất chính là chuyện giữa Lý Nguyên Thanh và phụ mẫu của hắn. Lúc nhắc đến chuyện mà Lý lão gia và Lý lão thái làm với Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi, ông cụ Chu cũng không dám tin, còn tưởng kế thất này bịa chuyện. Nhà ông ta mở quán rượu, người đến uống rượu cũng rất nhiều.
Thế là ông cụ Chu lại biết được từ chuyện từ trong miệng của mấy người thôn Lý gia, thì ra mấy chuyện đó thực sự không phải là kế thất thêu dệt nên mà là sự thật. Chính vì biết được những quá khứ này mới biết Lý lão gia và Lý lão thái này xuất hiện bên người Lý Nguyên Thanh chính là tai hoạ.
Tuy rằng Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi cũng có thể ra tay giải quyết người nhà Lý gia, nhưng thân ở quan trường, có lúc sẽ chú trọng thể diện và hiếu đạo, đối mặt với phụ mẫu thân sinh quả thực không thể sử dụng thủ đoạn quá cứng rắn.
Nhưng ông cụ Chu thì không giống vậy. Xuất thân của ông ta khá hoang dã, hơn nữa những năm này tuy là rửa tay gác kiếm rồi, nhưng sự nham hiểm từ trong xương cốt của ông ta vẫn còn đó.
Bây giờ ông cụ Chu thấy đời này của mình đã là cái dạng vậy rồi, cho nên hy vọng nhi tử tôn tử tôn nữ sau này có thể được dựa vào vị cữu cữu lợi hại kia.
Còn mong tôn tử gột rửa gốc rễ, sau này làm quan tạo phúc nữal
Nếu con đường làm quan của Lý Nguyên Thanh lại bị Lý lão gia và Lý lão thái ảnh hưởng, vậy cũng chính là cắt đứt con đường vinh hoa phú quý của Chu gia nhà ông rồi.
Bất kể là vì bản thân hay là để lấy lòng Lý Nguyên Thanh và Liễu Phán Nhi, ông cụ Chu đều cảm thấy nên làm.
Ông lão Hoắc lúc đầu còn có chút bất bình, nhưng đến lúc ông cụ Chu kể hết cho hắn nghe những chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa Lý Nguyên Thanh Liễu Phán Nhi và phụ mẫu xong, hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Đây là phụ mẫu thân sinh sao? Sao nghe qua lại giống như kẻ thù vậy?" Ông lão Hoắc lộ vẻ khó hiểu hỏi.
Ông cụ Chu gật gật đầu: "Đây đều là sự thật, thê tử mà ta cưới sau này, là người thôn Lý gia an cư lập nghiệp ở thôn Cát Tường."
"Lúc đầu sau khi ta nghe được chuyện này cũng không dám tin, có người thân như vậy, con dâu của ta có ngày nào được sống yên ổn sao? Chu gia ta vẫn còn trông cậy vào người họ hàng có tiền có thế này mong thăng quan tiến chức, sao ta có thể để cho những kẻ này làm loạn?”
Lời của ông cụ Chu, khiến ông lão Hoắc lâm vào trầm tư.
Ông cụ Chu không ngừng cố gắng: 'Hoắc đại ca, trước đây ta không nói rõ với ngươi, chính là vì sợ ngươi biết rôi không giúp ta nữa."
"Đức Thuy phu nhân cùng Lý tướng quân đều là người tốt, lúc đại tôn tử của ngươi xuống núi bị trúng gió lạnh phát sốt, đúng lúc gặp được Đức Thuy phu nhân từ Kim Lăng trở về, là nàng ấy để đại phu tuỳ thân chữa bệnh cho đại tôn tử của ngươi, nếu không tôn tử của ngươi sớm đã sốt đến phát ngốc rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-616.html.]
Ông lão Hoắc sửng sốt, sắc mặt đại biến: "Tôn tử của ta sao rồi?"
Bởi vì sau đó nhi tử cũng đã hồi phục sức khoẻ nên Hoắc lão đại không nói với phụ thân hắn nữa, không muốn phụ thân hắn phải lo lắng, thế nên đến bây giờ ông lão Hoắc vẫn không biết.
"Bởi vì tôn tử ngươi được chữa trị kịp thời, hai ba ngày là khỏi rồi" Ông cụ Chu đáp: "Trưởng tử của ngươi hẳn là không muốn khiến ngươi lo lắng, nên không nói với ngươi." Ông lão Hoắc thở phào một hơi, trầm tư một lát: 'Chuyện này là chủ ý của ngươi, hay là chủ ý của Đức Thuy phu nhân cùng Lý tướng quân?” Ông cụ Chu không chút do dự đáp: "Đương nhiên là chủ ý của ta, Đức Thuy phu nhân cùng Lý tướng quân đều không biết." "Ta nhận được ân huệ của bọn họ, nên muốn giúp bọn họ giải quyết phiền toái. Nếu như bọn họ biết được, thì dù cho trong lòng phiên muộn bao nhiêu, cũng sẽ không đồng ý cho ta làm như vậy." "Hoắc đại ca, Đức Thuy phu nhân là người tốt, nhưng cũng bị Lý lão gia và Lý lão thái ức hiếp. Bây giờ Đức Thuy phu nhân lại mới sinh được một nữ nhi, bọn họ nhất định sẽ ghét bỏ Đức Thuy phu nhân."
"Ta thật sự không có nói bừa, những chuyện này, ngươi để nhi tử của ngươi ra ngoài nghe ngóng là biết chuyện ta nói đều là thật. Lý lão gia này không phải là người mà, bán con dâu bán nữ nhi bán cả tôn nữ...
Ông lão Hoắc lúc đó đã nghĩ kỹ rồi: "Ta không cần đi nghe ngóng cũng biết chuyện ngươi nói là sự thật, lão già Lý đó thật sự không ra giống gì. Hôm qua còn dám nói với ta, giữ thê tử hắn lại đây làm con tin, sau đó dẫn bọn ta đến Kim Lăng đòi tiền chuộc."
"Người như vậy thì có chuyện gì mà không dám làm cơ chứ? Để cho ông ta có nhi tử làm quan to thì không biết còn hại biết bao nhiêu người nữa đây? Không chỉ như thế, hai nhi tử đó của hắn cũng không phải người, thế mà cũng đồng ý để mẫu thân ở lại, hai tên súc sinh..." Ông cụ Chu biết ông lão Hoắc là người vô cùng trượng nghĩa, hơn nữa rất bảo vệ người nhà, là nam tử hán thà rằng chính mình chịu c.h.ế.t cũng phải có trách nhiệm bảo vệ gia đình.
"Đúng vậy, người như vậy, thả ra ngoài chỉ tổ gây tai hoạ. Chuyện này từ đầu chí cuối đều là ta chủ mưu, ta tuyệt đối không cho phép ai làm hại người nhà của ta.
Ông lão Hoắc cũng coi như hiểu rõ rồi, chuyện này bất kể Lý tướng quân và Đức Thuy phu nhân có biết hay không đều không quan trọng, ông cụ Chu nhận hết mọi trách nhiệm.
"Vậy được, chuyện này ta đáp ứng với ngươi. Ta ở trên núi sống cũng rất tốt, ta không xuống núi nữa. Ta đã từng g.i.ế.c người, cho dù có xuống đó thì ta cũng vẫn là một tội phạm từng g.i.ế.c người." "Vừa hay chuyện này cũng không dễ để người khác làm giúp, thôi cứ để ta làm. Đợi lát nữa ngươi rời di thì dẫn theo mấy người già trong thôn cùng đi đi, dù sao số người biết càng ít càng tốt."
"Giữ lại hai người một câm một điếc, là hai người mà trước đó ta nhặt vê giúp ta trông chừng đám người đó là được, cũng không phải lo đám người đó biết được chân tướng.'
Ông cụ Chu gật đầu: "Yên tâm, về đến trấn Cát Tường ta đều có thể sắp xếp việc làm cho họ. Ở trấn Cát Tường làm xưởng thủ công là nhiều, một tháng một lượng bạc đó."
"Con dâu cả nhà ngươi là người có chăm chỉ, làm việc cũng tốt, tháng sau là được tăng lương rồi."
Ông lão Hoắc nở nụ cười: " Được, sau này giúp ta chăm sóc họ, có chỗ nào tốt nhớ nhắc nhở bọn họ chút. Nhưng mà ta có một yêu cầu, không được đi sai đường." Ông cụ Chu cười cười: "Hoắc đại ca, ngươi cứ yên tâm. Ngày lễ tết ta cũng sẽ tới đây uống rượu với ngươi, cùng ngươi trò chuyện."
Ông lão Hoắc cười cười: "Không cần, không phải chuyện gì lớn thì không cần qua. Có chuyện gì, ta có thể tự mình đi. Lại nói nữa, ta cũng thích ở trên núi, sống ở đây bao nhiêu năm rồi, cũng không muốn rời đi."
DTV
Đạt được nhất trí với ông lão Hoắc, ông cụ Chu cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Ngày hôm sau, ông lão Hoắc đuổi đại nhi tử với ông cụ Chu đi, bảo bọn họ vê sớm đi, không cần phải ở lại trên núi nữa.