Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 633

Cập nhật lúc: 2024-09-22 08:40:22
Lượt xem: 8

Chương 633: Đồ Sát Cả Thành 2

 

 

 "Đại quân ở ngoài thành cũng bị thương rất nặng, chủ soái Cố lão tướng quân cũng hy sinh trong trận chiến, hiện tại mọi thứ đều lộn xộn, các người không nên quay về nữa." "Người còn sống đều đã trốn thoát, những người không trốn thoát được, có lẽ đã không còn nữa rồi. Nếu các ngươi cứ trở vê như vậy, cũng tổ đem mạng đi nộp thôi." Chu Tự Thành đỏ mắt, hỏi tiếp: "Ngoại trừ chạy trốn đến thành Lương, còn nơi nào để chạy đến nữa không?" Vị hán tử lắc đầu nghẹn ngào: "Cổng phía Bắc, cổng phía Tây và cổng phía Đông đều bị chiếm đóng, chỉ còn cổng phía Nam là có thể trốn đi, cũng là hướng của thành Lương." "Nghe qua khẩu âm, các ngươi cũng là người của thành Tây Bắc, nên lúc các người tìm kiếm người nhà chú ý kỹ một chút, nói không chừng người nhà của các ngươi đã trốn thoát được rồi."

 

 

 Chu đại lang nắm chặt nắm đ.ấ.m nhìn dòng người qua lại, nhưng không nhìn thấy được gương mặt quen thuộc nào.

 

 

 "Di phụ, chúng ta mau di thôi, không nên lãng phí thời gian. Chúng ta trở về sớm, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu người nhà của chúng ta."

 

 

 Chu Tự Thành gật đầu: "Được, chúng ta đi thôi."

 

 

DTV

 Vị hán tử trung niên kia không khuyên được cũng không nói thêm gì nữa. Nếu ông ấy cũng rời nhà ra khỏi thành, không biết người trong nhà còn sống hay đã chết, ông ấy cũng sẽ liều mạng để quay về như vậy.

 

 

 Liễu Phán Nhi và phụ tử Chu Tự Thành tiếp tục lên đường, nhưng trên đường, họ đi chậm hơn một chút, cẩn thận quan sát xung quanh, để tránh làm lạc mất người nhà đã trốn thoát. Thế nhưng đến khi họ gần đến thành Tây Bắc rồi, họ vẫn chưa thấy bất kỳ dấu vết nào của người nhà mình.

 

 

 Trong không khí, có thể ngửi thấy mùi khói đốt, mùi máu, thậm chí còn có tiếng kêu đau đớn của những người bị thương không thể di chuyển, không ngừng khóc lóc bên đường.

 

 

 Đây là một tòa thành đã bị thiêu rụi, g.i.ế.c người và cướp bóc.

 

 

 Chu đại lang nhìn về phía cánh cổng thành ngày thường vẫn hay đông đúc, giờ đã trở nên trống hoác và lộn xôn, trên mặt đất loang lổ vết máu, thậm chí có cả những đoạn cánh tay, khủy chân bị đứt lìa ra nằm vương vãi, vừa nhìn đã khiến hắn ta cảm thấy buồn nôn.

 

 

 Cuối cùng, không thể kiềm chế được nữa, Chu đại lang vịn lấy tường thành, liên tục nôn ra.

 

 

 Chu Tự Thành cũng không khác là bao, sắc trở nên xấu đi, từ thảm cảnh ở cổng thành, ông ấy đã hình dung ra được bên trong thành chắc chắn cũng tràn ngập xác c.h.ế.t và m.á.u tươi.

 

 

 Ông ấy vừa nôn vừa khóc, trong lòng đau đớn vô cùng.

 

 

 Liễu Phán Nhi cũng rất buồn, nước mắt cứ rơi mãi.

 

 

 Lúc đến thành Tây Bắc, nhà của di mẫu đã đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng muốn ở lại đây lâu dài, vui vẻ sống qua ngày.

 

 

 Nhưng tại sao lại khó khăn đến như vậy? Một tòa thành tốt đẹp là thế, bây giờ đã trở thành trọng điểm cướp bóc và tàn phá của Tây Vân quốc.

 

 

 Liễu Phán Nhi kìm lại cảm giác buồn nôn trong người, cả người nàng như mất đi sự tỉnh táo, nhưng khi nàng nhìn thấy Chu đại lang và Chu Tự Thành đau khổ đến cùng cực như vậy, nàng buộc mình phải giữ được tỉnh thân.

 

 

 "Biểu ca, di phụ, chúng ta không nên vào thành bây giờ, cũng không biết có bao nhiêu binh lính của Tây Vân quốc còn ở bên trong. Chúng ta ăn một chút rồi đợi đêm đến đi vào thành sẽ an toàn hơn." "Dù sao cả hai người đã sống ở thành Tây Bắc nhiêu năm nay, hai người cũng biết rõ mọi ngóc ngách trong thành. Nếu thật sự gặp phải bọn câm thú của Tây Vân quốc, chúng ta cũng có thể nhanh chóng tìm được nơi trú ẩn, bảo toàn tính mạng." Mặc dù Chu Tự Thành muốn lao vào thành ngay lập tức, nhưng ông ấy có thể nghe thấy tiếng ôn ào phát ra từ bên trong, có vẻ như là binh lính của Tây Vân quốc.

 

 

 Nếu gặp phải những binh lính của Tây Vân quốc vào ban ngày, thì tất cả mọi người chỉ còn đường chết.

 

 

 Chu Tự Thành lau khô nước mắt, gật đầu: "Phan Nhi nói đúng, chúng ta ăn no trước, buổi tối hẳn vào thành."

 

 

 Chu đại lang và phụ thân hắn ta đỡ lấy nhau, vừa đi vừa lau nước mắt. Trên đường tới đây, họ không gặp được người thân nào của mình, tất cả đều ở lại trong thành Tây Bắc, không thể trốn ra ngoài, rất có thể là lành ít dữ nhiều. Trong một khu rừng gần cổng thành, Liễu Phán Nhi đã nướng sắp xong toàn bộ số màn thầu còn lại, sau đó nấu canh mì dầu.

 

 

 "Di phụ, biểu ca, hai người nghỉ ngơi một lát đi, để con trông chừng cho."

 

 

 Dù Chu Tự Thành không thể ngủ được, nhưng ông ấy vẫn nhắm mắt lại.

 

 

 Chu đại lang thì ngược lại, hắn ta khuyên nhủ Liễu Phán Nhi: "Biểu muội, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, ta sẽ canh lửa cho." Liễu Phán Nhi cũng không từ chối, nàng thực sự rất mệt mỏi, nằm gối bên đống lửa, mặc thêm áo da vào, nàng muốn ngủ một giấc.

 

 

 Đến khi trời tối, Chu đại lang đã không thể chờ đợi được nữa, hắn ta muốn vào thành ngay lập tức.

 

 

 Chu Tự Thành cũng thế, vì vậy ba người đã lợi dụng bóng đêm tiến vào thành. Cổng thành trước đây rộn ràng đông đúc, giờ đây không còn một ai, nó trống hoác mở to ra như miệng của một con quái vật, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

 

 

 Họ lo lắng cho người nhà, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra đi nữa thì họ cũng phải vào thành.

 

 

 Ba người di chuyển trong im lặng, bò dọc theo những góc tường ven đường.

 

 

 Tận dụng sự che chắn của bóng tối, đi vòng qua mấy con hẻm vắng vẻ mới quay ve được quán trọ Cát Tường.

 

 

 Xung quanh họ chỗ nào cũng là xác c.h.ế.t và những đoạn tay chân bị đứt lìa, còn có cả những t.h.i t.h.ể bị thiêu cháy, nằm la liệt ở bên đường và trong sân viện. Liễu Phán Nhi vô cùng đau lòng, nàng rất muốn khóc thật lớn, nhưng nàng cũng biết bây giờ không phải thời điểm để khóc.

 

 

 Chu Tự Thành mắng: "Đám chúng nó đến súc sinh cũng không bằng!"

 

 

 Chu đại lang cũng cũng vô cùng đau buồn, giờ hắn ta chỉ muốn làm một phen sống mái với đám người man rợ Tây Vân quốc kia thôi.

 

 

 "Di phụ, biểu ca, hai người đi theo sau con, đừng tự mình hành động theo cảm tính, chúng ta phải kiên nhẫn, về nhà trước rồi tính tiếp."

 

 

 Chu Tự Thành và Chu đại lang đều gật đầu đồng ý, cố gắng kiềm chế cỗ bi thương trong lòng lại, họ muốn trở về nhà càng sớm càng tốt.

 

 

 Nhưng chỉ cần nghĩ đến cả nhà có thể đã bị g.i.ế.c hại, đau buồn lại tràn ngập trong lòng ho .

 

 

 Trên đường về nhà, họ bắt gặp vài tốp binh lính của Tây Vân quốc, Liễu Phán Nhi vội vàng cảnh báo cho Châu Tự Thành và Chu đại lang nằm rạp xuống, cũng nhờ vào sự cảnh giác như thế, cuối cùng họ đã quay ve tới quán trọ Cát Tường.

 

 

 Chu Tự Thành nhìn thấy quán trọ nhà mình đang bốc khói nghi ngút, cả tòa nhà gần như bị thiêu rụi hết.

 

 

 Tâm huyết cả đời đều bị chôn vùi lại đây, người cũng cũng không tránh khỏi thảm kịch. Chu Tự Thành không thể kiềm chế được nữa, chạy ào về phía cửa nhà.

 

 

 Chu đại lang cũng chạy theo sau,Mẫu thân, Van Hà, nhi tử...

 

 

 Liễu Phán Nhi cũng muốn theo vào, nhưng nàng vẫn rất cảnh giác, quan sát thấy không có ai xung quanh thì mới đi vào trong.

 

 

 Trong quán trọ Cát Tường, khắp nơi đều là bàn ghế bị đốt cháy, cột nhà cũng bị Sụp xuống.

 

 

 Lúc Chu Tự Thành bước vào, ông ấy nhìn thấy thê tử của mình, Lưu Vân Hoa, cả cổ và quần áo đều nhuộm đầy m.á.u tươi đỏ sậm, đôi mắt mở to trợn ngược, vẫn còn đọng lại nỗi kinh hoàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-633.html.]

 

 

 Chết không nhắm mắt!

 

 

 "Vân Hoa, bọn ta đến muộn rồi!" Chu Tự Thành bật khóc trong nỗi đau đớn tột cùng.

 

 

 Chu đại lang cũng chạy lại, không ngừng gào lên: "Mẫu thân, mâu thân!"

 

 

 Liễu Phán Nhi cũng chạy đến, nhìn người di mẫu hơi mập mạp, bình thường vẫn hay tươi cười của nàng giờ đây trở thành một thành cổ t.h.i t.h.ể lạnh lẽo c.h.ế.t không được nhắm mắt, lòng nàng quặn lại, đau thắt đến không thở nổi.

 

 

 Cùng với những cảnh tượng đầy ám ảnh suốt dọc đường đến đây, giờ lại nhìn thấy cảnh này, cuối cùng nàng không thể chống đỡ nổi nữa, bật khóc thành tiếng,'Di mẫu..."

 

 

 Trong ký ức của Liễu Phán Nhi, mẫu thân của nàng là một người nữ tử yếu đuối, dù bà ấy là một người giàu tình cảm nhưng tình cảm ấy lại trao cho lầm người.

 

 

 Nói thật, nàng không thích mẫu thân của mình. Sau khi đến thành Tây Bắc, nàng lại yêu mến người di mẫu lúc nào cũng nói chuyện lớn tiếng, eo thô vai rộng, gương mặt tròn trinh này hơn.

 

 

 Đặc biệt là lúc bà ấy cầm chổi lông gà, df hết cả cái sân để đánh bằng được hai vị biểu ca hay gây chuyện, vừa đánh vừa la thật lớn.

 

 

 Cuộc sống vui vẻ, yên bình là thế.

 

 

 Có ai ngờ, một người phúc hậu như vậy lại bị đám người man di mọi rợ của Tây Vân quốc g.i.ế.c chết.

 

 

 Châu Tự Thành và Chu đại lang vừa khóc vừa nâng di Lưu vào trong.

 

 

 Dọc đường, họ nhìn thấy rất nhiều khách nhân bị g.i.ế.c chết, lúc vào tới hậu viện, đầu của Chu nhị lang nằm ở ngay trước cửa, cơ thể nằm ở một chỗ không xa, hình như là bị c.h.é.m phăng một nhát đứt đầu.

 

 

 Chu Tự Thành nhìn thấy nhị nhi tử c.h.ế.t thảm, ngồi bệt xuống đất, ôm đầu Chu Nhị lang,'Nhị lang, con của ta, con c.h.ế.t quá thảm rồi!"

 

 

 Chu đại lang ôm lấy cơ thể Chu nhị lang, khóc ầm lên. Mặc dù người đệ đệ này vẫn thường hay bướng bỉnh, nhưng hai người vẫn luôn là huynh đệ tốt của nhau.

 

 

 Liễu Phán Nhi gạt nước mắt, bước tiếp bên trong, hai biểu tẩu bị làm nhục rồi cắt cổ, hai cơ thể trần trụi, không có lấy một mảnh vải.

 

 

 "Đại biểu tẩu, nhị biểu tẩu!" Liễu Phán Nhi chạy về phía họ, bật khóc thành tiếng, họ c.h.ế.t thảm quái

 

 

 Liễu Phán Nhị vừa khóc vừa tìm quần áo mặc lại cho hai vị biểu tẩu, không thể để họ ra đi trong bộ dạng như thế được.

 

 

 Lúc này, Chu đại lang và Chu Tự Thành cũng bước vào trong, mặc dù Liễu Phán Nhi đã mặc lại quần áo cho hai vị biểu tẩu, nhưng bọn họ vẫn biết hai tức phụ nhà mình đều bị cưỡng h.i.ế.p cho đến chất. Ho đã quá đau đớn, đâu đến mức không thể khóc thêm được nữa, khuôn mặt như tê liệt, ánh mắt tràng đầy tuyệt vọng.

 

 

 Liễu Phán Nhi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Di phụ, đại biểu ca, vẫn chưa tìm thấy thấy Đại Mao và Tiểu Hồng, chúng ta phải nhanh chóng tìm được họ, có thể họ còn sống."

 

 

 Ánh mắt của Chu Tự Thành và Chu đại lang từ tuyệt vọng đã dần có lại chút tinh thân, giống như ruồi mất đầu, họ lục soát từng nơi từng nơi một.

 

 

 Tủ, rương, gam giường, thậm chí cả tâng hâm dưới đất đều tìm qua một lượt, nhưng vẫn không thấy ai.

 

 

 Chu Tự Thành vừa lo lắng vừa tức giận,'Mấy đứa nhỏ sẽ không bị bọn khốn đó bắt đi chứ?"

 

 

 Liễu Phán Nhi lắc đầu,'Những tên man di đó đến vàng bạc, tài sản cũng không lấy đi thì làm sao lại bắt người đi chứ?"

 

 

 Chu đại lang đang khóc cũng nói,'Nếu bọn chúng muốn bắt người đi làm nô lệ, cũng sẽ chọn người lớn, chứ không trẻ con đâu.'

 

 

 Liễu Phán Nhi quan sát xung quanh, nàng vẫn hy vọng Đại Mao và Tiểu Hồng vẫn còn sống, vì vậy nàng tiếp tục tìm kiếm. Lúc đến nhà bếp, nàng nhìn thấy một đôi giày của tiểu hài tử nằm bên cạnh hai vại nước lớn.

 

 

 Liễu Phán Nhi cả người lạnh đi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, bước chân cũng trở nên nặng nề như vác thêm ngàn cân.

 

 

 Chu đại lang cũng đã tìm tới nhà bếp của hậu viện,Đại Mao ham ăn, thường hay đến nhà bếp, có lẽ nó ở đó."

 

 

 Nhìn thấy Liêu Phán Nhi trắng bệch, run rẩy như thế, hắn ta nương theo ánh mắt của nàng nhìn về phía hai cái vại nước lớn, cũng nhìn thấy đôi giày màu đỏ dưới chân vại, đó là hài của Tiểu Hồng.

 

 

 Châu Đại Lang lảo đảo chạy về phía đó, có mấy lần suýt té, cuối cùng cũng đến được chỗ hai vại nước, hắn ta lại khóc âm lên lần nữa. Lúc này, Liễu Phán Nhi đã nhích được từng bước chân nặng nề đến nơi, thấy Đại Mao và Tiểu Hồng c.h.ế.t đuối trong vại nước.

 

 

 Chu Tự Thành vẫn đang tìm kiếm ở những chỗ khác, nghe thấy tiếng khóc, ông ấy chạy ngay đến, lại nhìn thấy tôn tử và tôn nữ c.h.ế.t thảm, không khống chế được nỗi đau trong lòng, hôn mê bất tỉnh. Chu đại lang và Liễu Phán Nhi cũng khóc, có quá nhiều người thân c.h.ế.t trong hôm nay, người nào cũng c.h.ế.t thảm như vậy. Thảm kịch kinh hoàng nhất cũng chỉ đến thế là cùng.

 

 

 Đến khi Chu Tự Thành tỉnh lại, ông ấy lảo đảo, câm lấy đao, lao ra ngoài, Ta phải liều mạng với lũ man rợ đó!"

 

 

 Chu đại lang cũng đi sát theo sau, cam đao, hiện giờ hắn ta chỉ muốn chết, muốn cũng lũ khốn nạn đó c.h.ế.t chung với nhau.

 

 

 Lúc này, đầu óc Liễu Phán Nhi cũng trống rỗng, nàng chỉ nghĩ đến việc trả thù, nghĩ đến việc g.i.ế.c c.h.ế.t hết đám ác quỷ đó. Lúc Chu Tự Thành, Chu đại lang và Liễu Phán Nhi vừa chạy ra khỏi nhà, họ đã bắt gặp hai tên man di của Tây Vân quốc. Những tên man di này cũng chỉ là đám lâu la có địa vị thấp kém, muốn quay lại để kiếm thêm chút vàng bạc châu báu. Khu này là nơi kinh doanh, tập trung toàn những người giàu có, nên đã để cho hai tên man di này kiếm được không ít.

 

 

 Chu Tự Thành cầm đao lao vê phía bọn chúng, một tên man di đã bị đ.â.m vào sau lưng.

 

 

 Chu Đại Lang cầm đao c.h.é.m về phía tên man di còn lại, nhưng tên man di đó phản ứng rất nhanh, nhanh chóng ngã xuống đất rồi lăn đi xa.

 

 

 Tên đó bật người lên chuẩn bị tiếp chiêu, Liễu Phán Nhi đuổi theo, ném một nắm vôi bột vào mắt tên hắn ta.

 

 

 Mắt của tên man di bị vôi làm cho đau đớn, hét lên thảm thiết rồi lấy hai tay che kín hai mắt lại.

 

 

 Liễu Phán Nhi quay sang nói với Chu đại lang,'Đại biểu ca, đ.â.m c.h.ế.t tên ác tặc này di

 

 

 Chu đại lang giơ đao lên cao, ánh mắt hung tợn, cắm thẳng đao vào bụng tên man di, rồi rút ra, đ.â.m thêm mấy nhát nữa.

 

 

 Ba người cùng hợp sức, g.i.ế.c c.h.ế.t được hai tên man di.

 

 

 Sau khi g.i.ế.c người, họ cảm thấy nỗi đau trong lòng được vơi đi đôi chút, chỉ muốn tiếp tục g.i.ế.c thêm nhiêu tên man di khác. Bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng bước chân ầm ập kéo đến, Liễu Phán Nhi nhanh chóng cảnh báo,'Di phụ, đại biểu ca, đi theo con, chúng ta trốn đi trước đất"

Loading...