Đám thú con nhặt về đều là phản diện - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-10 20:44:08
Lượt xem: 10
Đùng ——” Tiếng nổ chói tai vang lên cùng với chấn động rung chuyển, con tàu vũ trụ liên tục phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
“Báo cáo điện hạ, tín hiệu cầu cứu đã bị đứt quãng, không thể liên lạc với quân khu Baghdad.”
“Báo cáo điện hạ, đại tá Asman đã hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ, toàn đội bị diệt sạch.”
“Báo cáo điện hạ, tàu vũ trụ bảo vệ đã bị tấn công, khoang nhiên liệu bị tổn hại, nhiên liệu bị rò rỉ...”
“Báo cáo điện hạ....”
Từngg âm thanh ồn ào ùa vào tai, chen lấn một chỗ tạo thành làn điệu quái dị, giống như muốn đ.â.m thủng màng nhĩ.
Đội tàu chiến bất ngờ xuất hiện, là một cuộc phục kích đã được ủ mưu từ lâu. Trong hoàn cảnh bị cô lập không có sự hỗ trợ bên ngoài, chỉ có thể cố gắng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Bên ngoài ô cửa sổ, chiến tranh bùng nổ dữ dội, những mảnh vỡ của tàu hộ vệ mang huy hiệu hoàng gia trôi lơ lửng trong không gian vũ trụ tăm tối, nhưng m.á.u và lửa vẫn hoà quyện thiêu đốt.
“Đùng!”
Một tiếng nổ lớn khác vang lên, luồng khí nóng tới từ vụ nổ cuốn bay Dung Hành, nhiệt độ lớn khiến hắn không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đội quân cùng mọi thứ tan thành cát bụi, trở về hư không...
“Đừng sợ.” Nguyễn Thời Thanh ôm bé cún con vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi.
Đã được một đêm kể từ lúc cậu đưa cún con về từ bãi rác. Từ lúc đó tới nay, cơ thể cún con không ngừng run rẩy, nhiệt độ giảm dần. Nguyễn Thời Thanh đã sơ cứu và băng bó vết thương cho cún con, điều duy nhất cậu có thể làm lúc này là ôm nó vào lòng, cầu cho nó vượt qua cơn nguy kịch.
Bàn tay gầy gò nhẹ nhàng đặt lên đầu cún con, vuốt ve từ đầu đến sống lưng, nhẹ nhàng lặp đi lặp lại.
Dung Hành bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, hắn thình lình mở mắt, một cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy hắn. Dung Hành theo bản năng đối mặt với hiểm nguy, cắn trả ——
Nguyễn Thời Thanh không kịp phòng bị đột nhiên bị cắn, cơn đau nhẹ ập tới khiến cậu ngạc nhiên. Cậu dùng một tay khác nhẹ nhàng ấn lên giữa trán cún con: “Tỉnh rồi sao.”
Cún con mở to đôi mắt màu nâu ướt át nhìn cậu, lông tóc trên đỉnh đầu bởi vì động tác ban nãy mà trở nên rối loạn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự đáng yêu của nó.
Nguyễn Thời Thanh càng nhìn càng thấy cún con giống Tuyết Cầu của mình, nhịn không được xoa nhẹ một cái, nhẹ giọng nói: “Hay từ giờ anh gọi em là Tuyết Cầu luôn nhé?”
Cậu cảm thấy Tuyết Cầu chính là món quà mà thế giới xa lạ này tặng cho mình, khiến một người vốn còn mơ hồ xa lạ thấy chân thật hơn một chút.
Dung Hành trừng mắt nhìn một loạt động tác của cậu, ý thức được người mình vừa cắn là thiếu niên gầy yếu ban nãy, biểu tình dần dại ra. Đương nhiên, với khuôn mặt đầy lông lúc này thì biểu cảm của hắn cũng không được thể hiện rõ ràng.
Cho nên, Nguyễn Thời Thanh vẫn vui vẻ nghịch cún con như cũ.
Vẻ mặt như muốn nói: Cún con của tôi đáng yêu quá đi!
Cún con bị cưng nựng: ....
Khi nhìn thấy cánh tay gầy gò, vàng khè của thiếu niên, Dung Hanh không khỏi đoán cậu đã mấy ngày chưa đi tắm. Hắn cau mày há miệng, không nhịn được nhổ hai cái.
A, bẩn quá.
Nguyễn Thời Thanh lúc này vẫn chưa biết mình nhặt về một con ch.ó ưa sạch sẽ, thấy nó liên tục lè lưỡi, cậu còn tưởng cún con sợ bị bỏ rơi nên cố gắng làm nũng lấy lòng cậu, lập tức càng thấy đau lòng hơn.
Cún con mới còn nhỏ đã biết nịnh nọt chủ nhân, chắc chắn trước đây đã phải chịu không ít khổ sở.
Nguyễn Thời Thanh rất đau lòng, lập tức thay đổi ý định ban đầu để cún con ở lại nơi trú ẩn tạm thời. Cậu buộc chặt gấu áo, cẩn thận đặt nó vào trong, ôm sát trên người.
Dung Hành: ....
Hắn bị nhét vào trong áo nên có thể ngửi thấy rõ mùi hương xa lạ của thiếu niên, chỉ cần động đậy một chút là cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể đối phương. Sự tiếp xúc thân thể này không chỉ khiến hắn khó chịu, mà còn làm hắn cảm thấy căng thẳng lạ lùng.
Vốn là thái tử cao quý của Đế quốc, dù là thời kỳ con non, hắn cũng không cùng mẹ mình tiếp xúc quá thân mật như vậy. Sau khi lớn lên, sức mạnh cường hãn của tộc Yumir càng khiến mọi người kính sợ mà giữ khoảng cách, hắn đã sớm quen với việc giữ khoảng cách với mọi người. Ngay cả đồng đội cùng sống c.h.ế.t trên chiến trường cũng không ngoại lệ.
Hắn vô thức nổi giận, muốn dạy cho thiếu niên to gan này một bài học.
Nhưng thứ được nâng lên lại là đệm thịt mềm mại.
Đệm thịt ấn lên n.g.ự.c thiếu niên, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể, sự rung chuyển của trái tim cùng những phàN xương sườn cứng cáp lởm chởm.
Hắn không khỏi nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau, đối phương bị thu hút bởi chấn động khi tàu vũ trụ rơi xuống, hơn phân nửa là thử vận may tới tìm chút đồ ăn hoặc vật đáng giá. Tóm lại, dù vì lý do gì, thiếu niên này cũng là kẻ lưu lạc nay đây mai đó không có bữa no.
Bản thân còn không được ăn no, lại vẫn tình nguyện nhận nuôi thêm một con ch.ó nhỏ.
Mặc dù cảm thấy không vui, nhưng Dung Hành không thể không thừa nhận, đối phương chắc chắnn xem hắn thành một con ch.ó nhỏ bị vứt bỏ.
Tộc Yumir cổ xưa, là chủng tộc có lịch sử còn dài hơn cả lịch sử Đế quốc. Thọ mệnh cùa họ rất dài, thiên phí kinh người, sức mạnh cũng vô cùng cường đại. Nhược điểm duy nhất là bộ dạng nhỏ bé trong thời kỳ con non, thiếu mất năng lực tự bảo vệ mình, nếu không có Yumir trưởng thảnh bảo vệ rất khó sống sót.
Chính vì vẻ ngoài nhỏ bé ấy, cho nên Yumir thời con non trông rất đáng yêu, lông trắng, mắt cây cọ, hai sừng chưa nhú. Chỉ đến khi vào kỳ trưởng thành, họ mới lột xác hoàn toàn, dần để lộ uy thế vốn có của mình.
Nếu là người không hiểu rõ, rất dễ nhầm con non tộc Yumir thành chó nhỏ.
Dáng vẻ con non là cách ngụy trang tự bảo vệ, là một kỹ năng đặc biệt của tộc Yumir. Khi rơi vào tình trạng nguy kịch, Yumir trưởng thành hoặc mới thành niên có thể chọn quay về thời kỳ con non, giả làm động vật nhỏ bé để thoát khỏi nguy hiểm.
Chẳng qua cái kỹ năng này đối với các Yumir kiêu ngạo trời sinh mà nói, là thứ vô dụng nhất. Không một Yumir trưởng thành nào muốn nói về trạng thái con non của mình cả, cái vẻ nhỏ bé yếu ớt đó, đối với một Yumir trưởng thành, không khác gì đang lôi lại chuyện cũ để sĩ nhục nhau cả.
Nếu để phải chọn giữa việc đối mặt với cái c.h.ế.t v quay về thời con non trốn tránh, chắc chắc không có ai chọn cách sau cả.
Dung Hành cũng không ngoại lệ.
Khi ấy hắn đi một vòng quanh tàu vũ trụ, muốn tìm một nơi kín đáo để chữa thương. Với khả năng tự khôi phục lớn mạnh của mình , chỉ cần nghỉ ngơi khoảng mười ngày, hắn tin mình có thể khôi phục được năm phần sức mạnh, sau đó có thể rời khỏi đây.
Chỉ là không ngờ, vết thương nghiêm trọng hơn hắn nghĩ, bản năng sinh tồn đã tự quyết định trở về thời kỳ con non khi hắn hôn mê. Sau đó, trời xui đất khiến lại dOđược thiếu niên mới gặp một lần cứu về.
Dung Hành ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lên từ hướng cổ áo của thiếu niên, khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của cậu, hắn nghĩ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dam-thu-con-nhat-ve-deu-la-phan-dien/chuong-2.html.]
Thôi thì cứ tạm thời ở lại vậy.
Thái tử của Đế quốc mất tích trước lễ đăng quang, những kẻ ở Sikin chắc chắn sẽ có động thái sớm. Hắn thà tạm ẩn mình, biết đâu còn được xem chúng cắn xé lẫn nhâu.
Nghĩ tới việc đội tàu chiến bị mai phục ở Baghdad, trong mắt Dung Hành thoáng qua tia sát khí nồng đậm rồi vụt tắt. Hắn cúi xuống chỉnh lại bộ lông trắng của mình xong nằm sấp xuống.
Cún con trước đó bị nhét trong áo, hoảng hốt giãy giụa vài cái, sau khi thấy không có gì nguy hiểm lại ngoan ngoãn nằm im.
Nguyễn Thời Thanh im lặng quan sát, tim đập bình bịch vì sự đáng yêu của nó.
Cún con của cậu đáng yêu quá đi!!!!!
Cậu không nhịn được kéo áo xuống một chút, đưa tay lên xoa đầu cún con, mặc dù biết nó không hiểu nhưng vẫn giải thích qua: “Tuyết Cầu ngoan nhé, ba sẽ đưa con đi mua chút đồ ăn ngon. Chắc con phải đói bụng lắm rồi nhỉ?”
Dung Hành, người biết ngôn ngữ của người cổ đại: ??????
Gọi ai là Tuyết Cầu đó? Ai là con của cậu hả?
Cuối cùng vẫn không thể nhẫn nhịn, hân nghiến răng, không vui gầm nhẹ một tiếng với Nguyễn Thời Thanh.
Nếu đây là tiếng gầm của một Yumir trưởng thành, chắc chắn có thể khiến Nguyễn Thời Thanh sợ tới mức gọi ba luôn.
Nhưng hiện tại lại là tiếng gầm của một bé con Yumir đã bị thương. Tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng bé con mềm như bông, yếu đuối gầm gừ, truyền tới tai Nguyễn Thời Thanh lại là tiếng nũng nịu “Gào gừ~”
Nguyễn Thời Thanh: !!!!!
A hi hi
Bé con làm nũng với ba kìa! Đáng iu quá! QWQ
Dung Hành: .....
******
Nguyễn Thời Thanh ôm cún con cùng những bộ phận đã tháo dỡ từ tàu vũ trụ rời khỏi nơi trú ẩn tạm thời.
Trong hai, ba ngày ở nơi này, cậu vẫn không có cảm giác thực tế nào, vẫn mơ màng nhìn thế giới, y hệt kẻ cưỡi ngựa xem hoa. Bây giờ, cậu mới ngạc nhiên trước sự khác biệt của thế giới này.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một bãi rác trải dài vô tận, nhìn lên cao, cậu mới hiểu được nguồn gốc của núi rác khổng lồ đó — vô số tàu vận chuyển bay trên núi rác, cửa khoang dưới mở ra, liên tục thải xuống rác thải.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhìn lên, Nguyễn Thời Thanh đã thấy hàng loạt tàu vũ trụ đổ rác xong rời đi, ngay sau đó là có tàu vũ trụ khác đến thế vào.
Bầu trời mù mịt khói bụi, tiếng động cơ tàu vũ trụ trụ cùng tiếng đổ rác vang lên không ngừng.
Trong môi trường khắc nghiệt ấy, dân số nơi này lại không hề ít. Ở núi rác khổng lồ không thấy điểm cuối kia, rất nhiều người tranh nhau lục lọi đống rác đổ xuống — những tàu vận chuyển rác này không chỉ thải xuống rác sinh hoạt bình thường, mà còn có loại rác kim loại, những mảnh vỡ lớn từ vỏ tàu, những mảnh vụn không còn nhìn ra hình dáng, đủ tất.
Nhìn về phía những toà tháp cao lớn kia cùng các cây cối xay gió quay chầm chậm ở xa xa, Nguyễn Thời Thanh đoán đằng sau núi rác này có nhà máy chuyển đổi năng lượng, chuyển xử lý rác kim loại thành năng lượng sử dụng. Nếu không thì chẳng mấy chốc hành tinh này sẽ tràn đầy rác thải.
Cậu ngừng lại ngắm một chút, xong liền rời đi.
Hai người đàn ông vạm vỡ đi ngang qua Nguyễn Thời Thanh, trên đầu họ nhô lên đôi tai gấu đen, cậu khựng lại, không nhịn được quay đầu nhìn. Hai người kia cũng quay lại, bốn mắt nhìn nhau, một trong hai người họ đưa tay ra, biến thành một bàn tay gấu lớn vẫy vẫy cậu, vẻ mặt trông rất hung ác.
Nguyễn Thời Thanh không để lộ cảm xúc gì, quay đầu đi, tay đưa vào trong áo véo nhẹ tai của cún con.
Dung Hành: ....
Không nên động tới.
Từ khi đến thế giới này, thế giới quan của cậu liên tục bị phá vỡ, Nguyễn Thời Thanh không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa. Cậu ôm cún con, đi dạo khắp nơi một cách bình tĩnh, thực tế là đang nghĩ xem nên đổi đống đồ kia thành đồ ăn với tiền kiều gì khi mình không biết ngôn ngữ thế giới này.
Nhưng những nơi có thể dễ dàng đi tới, trông cũng không giống với khu chợ lắm, càng không thể tìm thấy người mua lại.
Đúng lúc Nguyễn Thời Thanh còn đang bối rối không biết làm gì, bỗng nhiên có người vỗ vai. Cậu quay đầu lại, đối phương là một người đàn ông cao gầy, nửa khuôn mặt bị bao phủ bằng vảy đỏ, ông ta lè lưỡi cười với cậu.
Nguyễn Thời Thanh không biểu lộ gì mà lui lại một bước, nhưng lại bị đối phương giữ chặt vai. Lực tay không mạnh, đủ để ngăn không cho cậu bỏ chạy.
“Cậu tìm được thứ đó ở đâu vậy?” Người đàn ông tiến tới thì thầm, đôi mắt dựng đứng liên tục quét qua những linh kiện máy móc trong tay Nguyễn Thời Thanh.
Một cái để tản nhiệt, một lớp vỏ làm mát và linh kiện phun nhiên liệu.
Những thứ này không có gì đặc biệt, hầu hết các tàu vũ trụ đều có, là linh kiện hao mòn nhanh, cần thường xuyên thay thế nên không quá đắt. Thứ thu hút sự chú ý của ông ta là hình ảnh con chim ưng cùng số hiệu khắc trên đó.
NAX06-R9, chính là số hiệu của “Bạc Hạc”, là loại tàu vũ trụ siêu tốc mới nhất do công ty Nassi sản xuất.
“Bạc Hạc” là lô tàu siêu tốc đầu tiên mà toàn bộ dây chuyền sản xuất của công ty Nassi tạo ra, từ điều khiển đến động cơ, cho đến những bộ phận nhỏ nhất, đều do công ty Nassi tự thiết kế và sản xuất. Ngoại hình cao cấp, hiệu năng vượt trội, giá cả cũng vô cùng đắt đỏ. Lô “Bạc Hạc” đầu tiên vừa ra mắt đã bị mua sạch.
Những người may mắn sở hữu được “Bạc Hạc” cưng chiều nó còn chưa đủ, làm sao mà linh kiện của Bạc Hạc lại trôi dạt đến một hành tinh rác xa xôi như thế này? Hơn nữa, lại vừa hay bị tên nhóc trước mặt nhặt được?
Người đàn ông lập tức nhớ tới vụ nổ đêm qua. Nếu có ai đó điều khiển “Bạc Hạc” gặp tai nạn, tình cờ rơi xuống bãi rác, thì mọi chuyện sẽ hợp lý.
Cậu nhóc trước mặt này thật may mắn, đã tìm thấy “Bạc Hạc” bị rơi, nhưng lại không biết nhìn hàng, chỉ tháo ra vài bộ phận nhỏ không đáng giá. Nếu cậu ta có thể tìm thấy “Bạc Hạc”, tháo bỏ bộ phận dẫn động và động cơ để đem ra chợ đen bán đấu giá, dù có hỏng hóc hay không, chắc chắn cũng sẽ kiếm được một khoản tiền lớn.
Nghĩ đến đây, hơi thở của người đàn ông trở nên gấp gáp. Thấy Nguyễn Thời Thanh không nói gì, ông ta âm thầm tăng lực tay, một lần nữa hỏi: “Cậu nhóc, cậu tìm được những thứ này ở đâu?”
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Dung: Ta cắn người rồi, ta không còn sạch sẽ nữa.
Tiểu Nguyễn: Không sao, "bà" đã tiêm phòng rồi.
Bé Dung: ?