Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dan dan díu díu - 8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-10-08 19:39:35
Lượt xem: 1,037

Hứa Tịnh Thu có một kỹ năng, cô ta luôn có thể bỏ qua những gì cô ta không muốn nghe. Vì vậy cô ta hỏi Chu Lâm: “Vậy anh bây giờ không sợ em buồn sao?”

Chu Lâm kỳ lạ nhìn cô ta: “Nếu như thật sự buồn, tại sao lại hăng hái leo lên giường của tôi như vậy?”

16

Hứa Tịnh Thu rõ ràng đã đấu tranh cho cuộc sống hiện tại, nhưng cô ta không vui chút nào.

Chu Lâm luôn tức giận với cô ta: Tức giận vì cô ta thuê nhân viên bán thời gian; Tức giận vì cô ta gửi quần áo đi giặt khô; Tức giận vì cô nhờ bảo mẫu nấu ăn; Tức giận vì cô ta không đón Đồng Đồng đúng giờ; Tức giận vì cô ta không biết cách đưa Đồng Đồng đi khám bác sĩ.

Nhưng rõ ràng Chu Lâm đã sai. Những thứ này trước đây đều là việc của hắn. Hắn là người nên chăm sóc cô ta và Đồng Đồng. Bây giờ hắn bỏ bê, cô ta thuê người là đúng rồi còn gì?

Hắn tin tưởng rằng Hứa Tịnh Thu có thể làm điều đó? Không, cô ta sẽ không bao giờ làm!

Hứa Tịnh Thu quyết định cho Chu Lâm một bài học. Cô ta đã đăng ký một chuyến du lịch. Cô ta đã có khoảng thời gian tuyệt vời. Cho đến một ngày, thẻ của cô đã hết hạn sử dụng. Hứa Tịnh Thu c.h.ế.t lặng. Cô ta gọi cho Chu Lâm và yêu cầu Chu Lâm chuyển tiền. Chu Lâm lạnh lùng nói: “Hết rồi.”

“Ý anh là không còn tiền?”

“Đúng là không có tiền!”

Hứa Tịnh Thu không tin, và vội vã quay về ngay trong đêm. Cô ta hỏi Chu Lâm: “Bây giờ anh còn không đưa tiền cho tôi? Chu Lâm, sao anh có thể làm như vậy?”

Chu Lâm vô cảm trả lời: “Tôi không có tiền.”

“Tôi không tin!”

Chu Lâm cười khẩy: “Tôi chỉ là một bác sĩ, một bác sĩ bình thường, sao cô lại cho rằng tôi giàu có?”

“Nhưng anh đã từng…”

Chu Lâm ngắt lời cô ta: “Bởi vì lúc đó có Tạ Nhiên, cô ấy có thể giúp tôi gánh vác, còn cô lại vô dụng như vậy”

Hứa Tịnh Thu chưa bao giờ nghe điều đó trước đây. Cô ta tức giận hét lên: “Tôi ly hôn với anh!”

Chu Lâm trực tiếp lấy ra thỏa thuận ly hôn ra: “Ký đi!”

17

Hứa Tịnh Thu chỉ đang cố làm Chu Lâm sợ hãi. Làm sao cô ta có thể ly hôn được? Cô ta sẽ đến với ai sau khi rời khỏi Chu Lâm? Cô ta chỉ muốn Chu Lâm đưa tiền cho mình.

Thấy thái độ kiên quyết của Chu Lâm, Hứa Tịnh Thu lại sợ hãi. Cô ta chỉ biết nghiến răng không buông. Bị đẩy vào tình thế vội vàng, cô ta sẽ khóc. Chu Lâm đã từng sợ nhất là cô ta khóc.

Nhưng giờ đây gương mặt hắn lại vô cảm, thậm chí còn có chút soi mói. Sau đó hắn lẩm bẩm nói: “Lúc đó anh luôn không đồng ý ly hôn, em cũng cảm thấy như vậy sao?”

Hứa Tịnh Thu không biết hắn đang nói cái gì, cô ta cũng không muốn biết. Cô ta đã rất buồn. Cô ta cảm thấy rằng mình không sai khi cần tiền. Hóa ra Chu Lâm cũng chẳng giàu có gì.

Cô ta gửi cho tôi một tin nhắn. Cô ta muốn nói với tôi rằng cô ta đã sai, cô ta không nên tin đàn ông, đặc biệt là Chu Lâm.

Cô ta muốn nói rằng Chu Lâm là một kẻ dối trá, hắn nói sẽ đối xử tốt trước khi kết hôn, nhưng sau khi kết hôn lại thay đổi.

Cô ta muốn nói rằng nếu cô ta muốn tìm ai đó, nhất định sẽ tốt hơn Chu Lâm, ít nhất không thể không đưa tiền cho cô ta.

Cô ta cảm thấy rằng như vậy tôi sẽ có thể đồng cảm với cô ta.

Soạn rồi lại xóa, xóa rồi lại soạn, cuối cùng Hứa Tịnh Thu chỉ gửi một câu: [Tạ Nhiên, tôi trả lại Chu Lâm cho cô!]

Cô ta cảm thấy câu này là một cách mở đầu chủ đề rất hay.

Cô ta đợi tôi hỏi nguyên nhân, sau đó cô có thể kể cho tôi mọi chuyện đã xảy ra. Tôi có thể an ủi cô ta. Rốt cuộc, người sai luôn là Chu Lâm. Tuy nhiên, khi tin tức được gửi đi, một dấu chấm than sáng chói xuất hiện trước mặt cô ta.

[Tạ Nhiên đã bật xác minh bạn bè, bạn chưa phải là bạn của anh ấy (cô ấy). Vui lòng kết bạn trước. Sau khi xác minh xong, bạn có thể trò chuyện. ]

Hứa Tịnh Thu nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc. Cô ta bàng hoàng ngẩng đầu lên, cảm giác như lần đầu tiên bị ăn tát.

18

Cuộc hôn nhân của Chu Lâm và Hứa Tịnh Thu chỉ kéo dài nửa năm. Sau đó, cô ta tìm thấy một thiếu gia giàu có. Vì vậy, cô ta nóng lòng muốn ly hôn với Chu Lâm và bỏ trốn theo người khác. Ngay cả con gái cô ta cũng không cần.

Nhưng Hứa Tịnh Thu không biết rằng tên thiếu gia đại giàu kia là hàng giả, Chu Lâm nhờ người đóng giả để lừa cô ta đồng ý ly hôn. Khi cô ta phát hiện ra thì đã quá muộn.

Chu Lâm đưa Đồng Đồng trở lại nhà họ Lý. Vì chuyện giữa hắn và Hứa Tĩnh Thu, hắn đã quay mặt với nhà họ Lý rồi. Không chỉ họ Lý, mà những người khác cũng vậy.

Không ngoa khi nói rằng ai rồi cũng phản bội người thân. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi cuối cùng Chu Lâm bị đuổi ra ngoài. May mắn là họ đã nhận lại đứa trẻ.

Chu Lâm không thể chăm sóc tốt đứa trẻ đó. Hắn thậm chí còn không biết mình có nên chăm sóc nó hay không. Rõ ràng ý định ban đầu của hắn chỉ là để bù đắp.

Chu Lâm hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Hắn nhớ lại từng chi tiết về việc làm thân với Hứa Tịnh Thu. Hắn muốn tìm ra mọi thứ đã sai ở đâu?

Có phải là lần đầu tiên hắn đến nhà của Hứa Tịnh Thu vào ban đêm?

Hay là lần đầu tiên hắn nấu ăn cho Hứa Tịnh Thu?

Hay là lần đầu tiên hắn bỏ qua tôi vì Hứa Tịnh Thu?

Hay trước nữa, từ lần đầu tiên đưa hai trăm vạn, hắn đã mắc sai lầm!

Một bước sai, lại một bước sai!

Đã quá muộn để hối hận!

(--END--)

 

DÀNH TRỌN PHẦN ĐỜI CÒN LẠI Ở BÊN NHAU [FULL]

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tác giả: 听晨雪

Nguồn: Zhihu

Edit: Nhân Trí

 

 

Ngày Tần Diễm vì tôi mà đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, tôi đã tát hắn một cái.

 

Hắn xấu hổ chạy ra ngoài, bất ngờ bị tai nạn xe cộ qua đời.

 

Tôi viết xong di chúc, bỏ lại công ty bản thân mình đã dốc sức làm việc mười năm để đi theo hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dan-dan-diu-diu/8-end.html.]

Mở mắt lại lần nữa, trở lại năm chúng tôi yêu nhau nhất.

 

Lúc tìm được hắn, hắn đang ôm cô bạn thân thuở nhỏ liếc xéo tôi: “Thế nào, ngại đánh chưa đủ, còn muốn tát thêm một cái nữa sao?”

 

Tôi chỉ đánh hắn một lần duy nhất.

 

Vậy là, hắn cũng sống lại rồi.

 

1

 

Khi tìm được Tần Diễm ở quán bar Mị Hoặc, đầu óc tôi nổ tung.

 

Hắn đang ôm cô bạn thân thuở nhỏ mặc đồ mát mẻ, nửa người dựa nghiêng vào người cô ta. Hắn đang đôi mắt say nhập nhèm, vạt áo lộn xộn, toàn thân phóng đãng không kiềm chế được.

 

Trước mặt hắn là một đống lon bia lớn, không phân biệt được lon nào là hắn uống, lon nào là chiến hữu của hắn uống.

 

Ánh đèn ngũ sắc sặc sỡ lóe lên trước mắt tôi, đến nỗi tôi không biết đêm nay là đêm nào. Cảnh tượng này, Tần Diễm sau hai mươi bảy tuổi vì chọc giận tôi, đã làm không chỉ một lần.

 

Nhưng khuôn mặt ngây ngô non nớt trước mắt kia nói cho tôi biết, hiện tại hắn mới đang học đại học. Lúc này trong lòng hắn chỉ có tôi, hắn sẽ chủ động tránh tất cả những người khác phái khác, chưa bao giờ lấy bất kỳ người phụ nữ nào để chọc giận tôi.

 

Đặc biệt là người đang ở trước mặt, cô bạn thân thuở nhỏ của Tần Diễm, Diệp Thiến, người vừa thấy mặt liền bóp c.h.ế.t tôi.

 

“Tần Diễm, cậu có biết đây là đâu không?” Tôi kiềm chế tâm trạng, đá văng đống vỏ lon chất đầy đất đến gần hắn.

 

“Quán bar, Viên Dã dẫn tôi tới, hình như tên là...” Hắn say đến mơ mơ hồ hồ: “Mị gì nhỉ...”

 

Tôi quay đầu nhìn quanh một vòng, thấy được mấy gương mặt quen mắt, chỉ là ánh mắt ai ấy cũng đều né tránh, không dám đối diện với tôi.

 

Tầm mắt của tôi cuối cùng tập trung vào Viên Dã.

 

Cậu ta xòe hai tay ra, biểu đạt sự yếu đuối bất lực của mình. Ý tứ rất rõ ràng: Tần Diễm ép tôi tới.

 

Tôi luôn không làm mất thể diện của Tần Diễm trước mặt người ngoài, nhưng đóng cửa lại, tôi có rất nhiều cách để khiến hắn phục tùng.

 

“Cậu uống nhiều rồi, chúng ta về nhà được không?”

 

Tôi thu hồi tầm mắt, tôi xoay người đỡ Tần Diễm.

 

“Không, tôi không về.”

 

Hắn gạt tay tôi ra, nghiêng người sang một bên, hai tay ôm lấy Diệp Thiến ở bên cạnh.

 

Diệp Thiến ôm lại Tần Diễm, khiêu khích hôn một cái ở sườn mặt hắn, để lại một dấu môi đỏ tươi.

 

Tần Diễm không hề kháng cự, thái độ vô cùng dung túng.

 

“Tần Diễm, đừng làm loạn, theo tôi về đi!”

 

Tôi bị nụ hôn này kích thích khiến mắt cay cay, đưa tay kéo cánh tay hắn, giọng điệu nặng thêm vài phần.

 

Tần Diễm cọ cọ vào vai Diệp Thiến, lẩm bẩm không rõ đang nói gì.

 

Tôi ghé sát vào một chút, mới nghe thấy hắn nói là: “Chị gái phải bảo vệ em thật tốt nhé, cô ta là người xấu, em không muốn đi cùng chị ta...”

 

“Cô ta là chị gái, vậy tôi là ai?” Tôi nâng mặt Tần Diễm lên, để hắn nhìn thẳng vào tôi.

 

Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm tôi thật lâu, đột nhiên cười rộ lên: “Chị là Hạ Lam Tuyết, là người đã tát tôi.”

 

Giọng hắn đột nhiên lạnh lẽo: “Thế nào, ngại tát chưa đủ, còn muốn tát thêm một cái nữa sao?”

 

Hơi thở tôi trì trệ, trong nháy mắt như rơi xuống hầm băng lạnh giá.

 

Tôi chỉ động thủ với hắn một lần, chính là lần ở kiếp trước hắn vì tôi mà đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ mình.

 

Ngày đó tôi hoàn toàn sụp đổ, lớn tiếng chất vấn hắn đến khi nào mới có thể trưởng thành, mới có thể đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà suy nghĩ cho tôi.

 

Hắn xấu hổ chạy ra ngoài, bất ngờ xảy ra tai nạn xe cộ. Túi khí an toàn không b.ắ.n ra, hắn c.h.ế.t trên đường đưa đi cấp cứu.

 

Khi tôi nhìn thấy hắn, hắn đang nằm không có sức sống trên giường xác lạnh lẽo, lồng n.g.ự.c lặng yên, khuôn mặt và cánh tay ghim đầy mảnh thủy tinh nhỏ vụn, toàn thân thấm đẫm m.á.u tươi và bụi bặm.

 

Nếu như không phải khuôn mặt quen thuộc kia, tôi cũng không thể tin được đó là hắn.

 

Hình ảnh trong đầu trùng hợp với khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ trước mắt, tôi đột nhiên tỉnh táo, chóp mũi cay cay, không khống chế được mà chạy ra ngoài.

 

Tôi lớn hơn Tần Diễm bảy tuổi, nhưng chuyện hắn yêu tôi, tôi chưa bao giờ hoài nghi.

 

Cho dù cha mẹ hắn phản đối mạnh mẽ, hắn vẫn cố chấp dành trọn tuổi thanh xuân ở bên cạnh tôi.

 

Về tuổi tác, so với anh em bạn bè hắn cũng không lớn hơn. Để tôi không xấu hổ, hắn dỗ dành tất cả mọi người gọi tôi chị dâu, cho tôi đủ sự tôn trọng. Nhưng vì nguyên nhân công việc, tôi không tránh khỏi giao tiếp với người khác phái, hắn lo được lo mất, luôn muốn tôi chứng minh hết lần này đến lần khác là tôi yêu hắn.

 

Hắn quá nhạy cảm nên luôn tuyên bố chủ quyền, can thiệp vào công việc và cuộc sống của tôi bất kể lúc nào.

 

Lúc đầu tôi có thể hiểu được nên nguyện ý nhân nhượng, nhưng sau đó lại dần dần mất đi kiên nhẫn với hắn.

 

Tình yêu dần lụi tàn trong từng cuộc tranh cãi.

 

Sau khi nhận ra rằng tình yêu này đã trở thành xiềng xích trói buộc chúng tôi với nhau, tôi đã đề nghị chia tay.

 

Hết lần này đến lần khác hắn cam đoan với tôi là hắn sẽ trưởng thành, sẽ hiểu chuyện, sẽ sửa chữa tất cả khuyết điểm, sẽ không gây thêm phiền toái cho tôi nữa. Nhưng vẫn không làm được.

 

Sau cuộc cãi vã cuối cùng, hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

 

Tôi chợt cảm thấy quãng đời còn lại hết sức cô đơn, sau khi viết xong di chúc, bỏ lại công ty bản thân đã dốc sức làm việc mười năm đi theo hắn.

 

Trọng sinh trở về, tôi làm chuyện thứ nhất chính là tới gặp hắn.

 

Không ngờ hắn cũng sống lại.

 

Tôi đứng trên bậc thềm dài bên ngoài quán bar, nhìn ánh đèn neon xa xa.

 

Kiếp trước tôi gián tiếp hại hắn c.h.ế.t thảm là sự thật, kiếp này, đoạn duyên phận này còn muốn tiếp tục sao?

 

Tôi tự hỏi đi hỏi lại mình nhưng không có câu trả lời.

 

----Đọc full tại Monkeyd

Loading...