Dẫn Quỷ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-05-13 21:11:45
Lượt xem: 3,401
Nhưng tại sao Trình Lực lại cho tôi bộ vỏ x.ác của con ve sầu, lại còn giặt đồ lúc nửa đêm?
Mà theo như cách mà Vô Cực chỉ dẫn, quần áo tiếp xúc với ánh nắng mặt trời đúng là có vấn đề.
Giữa hai người họ, tôi nên tin lời của ai đây?
Ngày càng nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu, tôi hận không được muốn hỏi ra toàn bộ.
Tôi kìm lại những lời sắp trào ra từ cổ họng, vờ mỉm cười nhẹ, chúc Trình Lực ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Buồn cười. Tôi đâu có ngu. So với Vô Cực, phản ứng của Trình Lực rất thái quá, nhất định là đang chột dạ.
Theo những điều mà Vô Cực nói qua điện thoại, tôi dán bùa lên cửa và cửa sổ, thậm chí còn dán hai tấm bùa lên người vì sợ không đủ an toàn.
Đeo cờ trừ tà, liếc mắt nhìn qua người giấy ở đầu giường. Hai con mắt đỏ như máu, sống động như thật. Vừa định nhét người giấy vào trong túi.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa liên hồi. Nửa đêm nửa hôm còn có người gõ cửa, thật quái đản.
"Thưa quý khách, là dịch vụ phòng ạ. Đồ ăn quý khách vừa gọi đã đến."
Cầm người giấy Vô Cực cho trong tay, tôi đi mở cửa.
Người mang đồ ăn tới là một bác gái lớn tuổi. Bà ấy nhìn thấy cách ăn mặc của tôi thì kêu lớn:
"Cô bé, ai cho con cờ gọi hồn thế!"
"Đây là vật cực tà, để dẫn quỷ đó!"
"Người có đường của người, quỷ cũng có đường cho quỷ. Cờ gọi hồn này là đèn dẫn đường cho mấy cô hồn dã quỷ đấy."
"Có không ít người c.h.ế.t ngoài ý muốn, t.h.i t.h.ể không được nhận lại, không được an nghỉ nên linh hồn của họ hóa thành ác linh, lang thang khắp nhân gian. Cờ gọi hồn này sẽ dẫn chúng tụ lại một chỗ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dan-quy/chuong-6.html.]
"Ban ngày con cầm cờ gọi hồn thì không có tác dụng gì. Nhưng màn đêm buông xuống, sẽ mất mạng đấy!"
Bác gái nhìn cách ăn mặc của tôi, lắc đầu lẩm bẩm.
Cờ gọi hồn? Đây không phải cờ trừ tà sao?
Đầu tôi choáng váng. Chẳng lẽ Vô Cực lại lừa tôi?
Bác gái nhìn tôi từ trên xuống, ánh mắt nhìn thấy người giấy trong tay tôi thì trở nên gấp gáp.
"Người giấy vẽ mắt! Đại hung! Là đại hung đó! Cô bé à, con không cần mạng nữa sao!"
"Người giấy vẽ mắt mang lại sự sống. Đây là vật chứa yêu thích của tà linh."
Bác gái nhìn tôi đang thẫn thờ, người giấy trong tay đột nhiên nóng bừng.
Như lời bác gái thì Vô Cực muốn mạng của tôi sao? Vậy mục đích của anh ta là gì?
Tôi nhìn bác gái, trang phục giản dị và gương mặt từng trải, trông như người thật thà.
Nhưng lỡ như bà ấy nói dối thì sao?
Không đợi tôi kịp đáp lại, bác gái đã lấy ra một miếng Phật Ngọc, nhét vào tay tôi rồi tự lẩm bẩm:
"Phật Ngọc này có tác dụng trừ tà, tránh xa nguy hiểm. Ta hy vọng nó sẽ có ích với con."
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn bà ấy, không định nhận lấy cái này.
Tôi và bà ấy không thân không thích, sao bà lại giúp tôi? Người bình thường không phải nên tránh xa những chuyện như thế này sao?