Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DẪN THÊ TỬ VÀO MÀN LỤA - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-28 19:27:47
Lượt xem: 2,883

Cuối cùng, ta nói: "Điện hạ, thiếp là người không có quá nhiều tham vọng, chỉ cần sống yên ổn là được. Ngài muốn sủng ái Quách tiểu thư thì cứ sủng ái, muốn nạp thêm vài phi tần thì cứ nạp, chỉ cần để thiếp được ăn no mặc ấm là đủ. Thiếp sẽ làm tròn bổn phận của Thái tử phi, giúp ngài thu xếp việc trong phủ."

 

Dù sao đi nữa, hiện giờ ta cũng là con gái của Thừa tướng, cầu mong không lo lắng về tính mạng, ăn no mặc ấm không phải là điều quá đáng chứ?

 

Trong lúc mơ hồ, ta nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng của Thái tử.

 

3

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hắn đứng dậy rót rượu, vẫy tay ra hiệu cho ta đến gần.

 

Ta chậm rãi bước đến bên bàn: "Chúng ta còn phải uống rượu giao bôi sao?"

 

"Quy củ không thể bỏ."

 

Thái tử luôn thực tế, không làm việc thừa, nói "giữ quy củ" nhất định có mục đích khác. Giữ quy củ thật tốt, vừa có thể khiến Hoàng thượng thấy rằng người con trai này phù hợp làm Thái tử, vừa có thể khiến các đại thần gật gù nghĩ rằng Thái tử tương lai nhất định sẽ là minh quân, lại vừa có thể giữ vững hình tượng quân tử khi hắn có ý đồ không đúng mực.

 

Sau khi uống xong rượu giao bôi, Thái tử tháo lớp lụa lót đầy nhãn nhục, táo đỏ trên giường xuống một cách gọn gàng. Ta không biết giúp gì, nên nhặt vài quả nhãn bóc vỏ ăn, rất ngọt.

 

Lúc liếc thấy hắn rút ra một chiếc khăn lụa trắng từ dưới gối trải lên giường, ta giật mình, có dự cảm chẳng lành.

 

"Điện hạ? Ngài, ngài thật sự muốn vậy sao?"

 

Thái tử cười mà không nói, ngồi trên mép giường đợi ta. Ta do dự một lát, bóp nát một vỏ nhãn, rồi nhích tới gần một cách không tình nguyện: "Điện hạ, việc này không ổn đâu?"

 

Thái tử cười nhã nhặn: "Hợp tình hợp lý."

 

Ta thấp thỏm ngồi trên giường, hắn nghiêng người tới, đôi môi mềm mại áp lên môi ta, hành động rất chậm rãi, nhưng không thể từ chối, sâu lắng và kéo dài.

 

Hôn xong, ta quay đầu thở dốc, nghĩ thầm, quả nhiên là Thái tử, chỉ trong chốc lát đã thích nghi được với việc thân phận của chúng ta thay đổi nhanh chóng như vậy.

 

Hắn dựa đầu lên vai ta, khẽ cười: "Ngốc quá, nàng có thể thở bằng mũi mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dan-the-tu-vao-man-lua/3.html.]

 

Ta rất bối rối, không thèm để ý đến hắn. Nhưng hắn lại hôn dọc theo cổ ta, từ từ mà hôn xuống, râu lún phún của hắn cọ vào da ta, ngứa ngáy, mát lạnh...

 

Ơ?! Ta cúi đầu nhìn, nút áo trước n.g.ự.c đã bị cắn mở một cái.

 

Không thể được! Ta lập tức đẩy hắn ra, nghiêm túc nói: "Đến đây thì phải dừng lại." Nghĩ một lúc, ta bổ sung thêm, "Ngài từng nói như vậy mà."

 

Thái tử có vẻ không vui, nhưng lại cười sâu hơn, giọng dịu dàng: "Đó là để nàng phòng ngừa kẻ khác, không bao gồm phu quân đâu."

 

Hắn đưa tay trái ôm lấy đầu ta tiếp tục hôn, khiến ta choáng váng, mơ màng cảm nhận bàn tay phải của hắn đã trượt lên eo ta, hai ngón tay bấu vào cổ áo, chỉ cần dùng chút lực, nghe "bụp bụp", các nút áo liền rơi rụng hết. Trong lòng ta thầm than—bộ hỉ phục này đắt lắm!

 

Sáng hôm sau, ta vịn eo mà bò dậy, trong lòng thầm mắng: Ai bảo Đại Hoàng tử háo sắc, không ngờ Tống Đế Thần, người luôn tỏ ra đoan chính, không gần nữ sắc, lại là một con sói đói ẩn mình sâu như vậy.

 

Điều đáng sợ hơn là, sáng sớm hôm đó, khi nghĩ rằng ta còn chưa tỉnh, hắn ôm ta thì thầm, nói gì đó như "Khê Sơn, cuối cùng nàng cũng là thê tử của ta", rồi còn đặt một nụ hôn lên trán ta.

 

Hắn từ khi nào lại dịu dàng đến thế? Đây có phải là việc mà một Thái tử đường đường có thể làm không? Ta bị kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Tống Đế Thần làm cho kinh ngạc đến không dám động đậy, đành tiếp tục giả vờ ngủ thêm một lúc.

 

Thay y phục xong, ta vào cung bái kiến Hoàng thượng. Trên xe ngựa, ta kéo tay áo Thái tử hỏi: "Điện hạ, ngài nói rõ cho thiếp một lời đi, thiếp là có thể giữ mạng, hay không thể giữ đây?"

 

Thái tử vô cùng ngạc nhiên, hắn cho rằng ta cần phải đặt mình vào đúng vị trí. Thương Khê Sơn là con gái của Thừa tướng, là chính phi của Thái tử, là mẫu nghi thiên hạ trong tương lai, không phải một cung nữ nhỏ bé mà hắn có thể dễ dàng định đoạt sinh tử.

 

Ta gãi đầu, cười ngớ ngẩn với hắn.

 

Mặc kệ hắn thật lòng hay giả ý, ta chỉ cần sống sót là đủ.

 

4

 

Người ta thường nói, ở bên vua như ở bên hổ, muốn ăn cơm bên cạnh Thái tử cũng không dễ dàng. Trước đây ta là một gián điệp, học được nhiều thứ linh tinh. Thái tử dường như thực sự muốn ta trở thành một Thái tử phi tốt, nên mời mấy vị tiên sinh đến dạy học cho ta. Từ đó, ta bắt đầu cuộc sống sáng tính toán sổ sách, chiều học Lục Kinh, tối ghi chép thông tin về các quan lại, bận rộn cả ngày.

 

Thái tử để ta một mình bận rộn, còn hắn thì vui vẻ đi sủng ái Quách thị.

 

Loading...