Đằng Sau Lớp Mặt Nạ Của Người Chồng Cấm Dục - Phần 2
Cập nhật lúc: 2024-09-23 19:34:15
Lượt xem: 585
4
Tôi và Mục Vân Tiêu từng học chung một trường cấp 3. Nhưng là kiểu hoàn toàn không quen biết.
Lúc đó tôi còn có thể nói chuyện.
Thậm chí hồi cấp 3 tôi còn tham gia cuộc thi hát của trường.
Một bài hát kết thúc, ánh đèn sân khấu lấp lánh, tiếng vỗ tay vang dội.
Mục Vân Tiêu là thí sinh tiếp theo bước lên sân khấu.
Anh ấy mặc đồng phục màu xanh trắng làm tôn lên vóc dáng cao lớn, non nớt nhưng rắn rỏi.
Khi chúng tôi lướt qua nhau, sương mù trên sân khấu vẫn chưa tan hết.
Anh ấy lướt qua tôi.
Đột nhiên tôi nghe thấy một câu: "Hát hay đấy."
Rất nhẹ, nhưng đủ rõ ràng, giống như một chiếc lông vũ ướt át, có sức nặng.
Tôi đang ngẩn người thì người nọ đã bước lên sân khấu, bước chân không hề dừng lại.
Lúc trao giải, anh ấy là quán quân, tôi là á quân.
Tôi mặc áo khoác bông dày cộp, cử động bất tiện, bị nhưng người xung quanh chen lấn, dồn ép.
Một bàn tay đột nhiên kéo tôi ra khỏi đám đông, rồi lại lặng lẽ rút về.
Khi tôi hoàn hồn, tôi đã đứng cạnh Mục Vân Tiêu.
Anh ấy cao hơn tôi cả một cái đầu.
Nhìn nghiêng sang chỉ thấy được đường quai hàm sắc nét dưới ánh đèn, lạnh lùng, có chút xa cách vô tình.
Nhưng tôi cảm thấy anh ấy đứng cạnh tôi giống như một cái cây, đáng tin cậy và ấm áp.
Tôi mỉm cười giơ tay chữ V về phía nhiếp ảnh gia.
Bức ảnh đó tôi vẫn giữ đến bây giờ, để trong ngăn kéo bàn học.
Đó là tất cả ký ức của tôi về Mục Vân Tiêu thời cấp 3.
Bởi vì không lâu sau đó, cổ họng tôi có vấn đề, được đưa ra nước ngoài điều trị và học tập.
5
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và anh trai phụ giúp công ty của gia đình.
Cho đến gần đây, bố mẹ gọi tôi và anh trai vào phòng ngủ, nói rằng Mục thị muốn kết hôn với gia đình chúng tôi.
Tôi chớp chớp mắt: "Ai cơ?"
"Mục Vân Tiêu."
Tôi và anh trai đồng thời hít một hơi lạnh.
Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Hình như gần đây trong giới có một tin đồn, nói rằng Mục Vân Tiêu "dị ứng với phụ nữ".
Anh trai tôi có lẽ cũng nghĩ đến điều đó, mặt mày tái mét: "Bố, mẹ, hai người không định làm vậy thật chứ? Con còn là trẻ con mà! Con là trai thẳng! Thẳng thắn! Trực tiếp! Trong ngoài như một!"
Mặt bố tôi đen lại rất nhanh.
Ông ấy giơ tay lên định lật bàn. Anh trai tôi cũng định lật bàn. Thế là hai người cùng nâng cái bàn lên. Cảnh tượng thật ngại ngùng.
"Thôi! Thôi!" Mẹ tôi liếc nhìn hai bố con một cái đầy chán ghét.
"Mục Vân Tiêu chỉ đích danh muốn kết hôn với Đường Chi nhà chúng ta."
Anh trai tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm thay anh tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dang-sau-lop-mat-na-cua-nguoi-chong-cam-duc/phan-2.html.]
Nhưng ngay sau đó, tôi lại nín thở:
"Không đúng, khoan đã, mẹ nói kết hôn với ai cơ?"
Giọng nói vừa mới hồi phục không lâu lại khàn đi vì kinh ngạc.
Mẹ vỗ về lưng tôi, bảo tôi từ từ: "Chi Chi, nếu con không muốn, chúng ta sẽ từ chối anh ta!"
Anh trai tôi ghé sát vào: "Đúng vậy! Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt, tứ mật mã tái!"
Bố tôi bảo anh tôi cút ra ngoài.
Trong lúc ồn ào, tôi bỗng nhớ đến câu "Hát hay đấy" trên sân khấu năm nào, và bàn tay đã kéo tôi ra khỏi đám đông. Xa xôi nhưng dường như vẫn còn cảm nhận được.
Mục Vân Tiêu, hẳn là một người tốt. Vì vậy tôi đồng ý.
Mơ mơ màng màng, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng muốt, gả cho Mục Vân Tiêu, dọn vào nhà anh ấy, thậm chí ngủ chung giường với anh ấy.
Mặc dù vậy, nhưng chúng tôi chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Tôi cũng không biết tại sao anh ấy lại muốn kết hôn với Đường gia lại còn chỉ đích danh muốn cưới tôi.
Nghĩ kỹ lại, ngoài lần gặp nhau trên sân khấu đó ra, chúng tôi chưa từng có bất kỳ giao tiếp nào khác.
6
Không lâu sau, cổ họng tôi lại bị viêm.
Bác sĩ dặn tôi bình thường nên hạn chế nói chuyện.
Vì vậy mà tôi trở thành một "người câm".
Thường ngày tôi dùng điện thoại để giao tiếp với quản gia và các dì trong biệt thự.
Gặp người biết ngôn ngữ ký hiệu thì dùng ngôn ngữ ký hiệu.
Điều khiến tôi kinh ngạc là, Mục Vân Tiêu cũng biết ngôn ngữ ký hiệu, thậm chí có thể nói là "thông thạo".
Vì vậy, chỉ cần tôi ở nhà, cả căn biệt thự rộng lớn sẽ rất yên tĩnh.
Công ty của bố có anh trai tôi rồi, cuộc sống của tôi dần trở nên nhàn nhã, thậm chí còn thường xuyên đi làm muộn.
Mục Vân Tiêu luôn rất đúng giờ, giống như một cỗ máy không bao giờ sai lệch hay hao mòn, đi sớm về khuya, mỗi lần về nhà đều mang theo làn gió đêm.
Chúng tôi chỉ chào hỏi nhau nhẹ nhàng rồi về phòng tắm rửa đi ngủ.
Ngoại trừ hai đêm hôm đó, anh ấy say rượu, quả thực như biến thành một người khác!
Độc ác!!! Hơi thở nóng rực ấy rời khỏi tôi.
Ai đó xoa đầu tôi: "Đường Chi, nếu em muốn thì cứ tìm anh, là lỗi của anh, anh đã không nghĩ đến em."
Những ngón tay thon dài đan vào tóc tôi.
Khiến tôi từ đầu đến lưng tê dại, ngứa ngáy.
Mặt tôi đỏ bừng. Cái gì mà tôi muốn chứ! Rõ ràng là …!
Tôi vừa mở miệng định giải thích thì càng sốt ruột, cổ họng càng không phát ra tiếng.
"Được rồi, anh đều biết."
Mục Vân Tiêu thở dài, giọng điệu như đang dỗ trẻ con: "Nhanh đi tắm rồi ngủ đi!"
Anh ấy biết cái gì mà biết!
Tôi đúng là như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói nên lời!
Sốt ruột đến mức suýt chút nữa nhảy lên người Mục Vân Tiêu.
Thấy tôi như vậy, anh ấy nhướng mày rậm, dường như đã hiểu ra điều gì.
Anh ấy bất lực tiến lại gần, hôn lên trán tôi: "Ngoan, đi nhanh đi."