Đánh Đổi - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:43:49
Lượt xem: 36
Anh không trả lời điện thoại tôi.
Về đến nhà, tôi hỏi dì giúp việc, nhưng cũng không ai thấy anh.
Tôi không ngừng lo lắng, mẹ đặt tay lên vai tôi an ủi: “Con đừng lo, có lẽ nó có việc trên trường nên không thể đi với con được”
Trong lúc chờ anh trai về, tôi chủ động gần gũi với mẹ, ban đầu mẹ hơi bất ngờ nhưng sau đó liền ôm lấy tôi: “Con còn sợ sao. Đừng sợ, con sẽ không có chuyện gì đâu, bố mẹ, anh trai và bố mẹ nuôi sẽ làm chỗ dựa lớn nhất cho con”
Tôi đặt cằm lên vai mẹ, lén lau nước mắt, đời trước tôi xem sự lo lắng chăm sóc của bà như là một sự ràng buộc đối với tôi, vì Chu Diễm tôi không biết suy nghĩ mà mà ra nhiều chuyện khiến họ đau lòng.
Đời này, tôi nhất định phải bù đắp thật nhiều họ.
“Mẹ ơi, con cám ơn mẹ nhiều” Cám ơn mẹ đã luôn đối xử hết lòng với con dù cho con không phải con ruột của mẹ.
“Đứa trẻ ngốc, con cũng là một phần của gia đình chúng ta mà” Mẹ đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối bời trên trán của tôi.
Gần 12 giờ khuya, sau khi mẹ đã đi ngủ, cuối cùng tôi cũng đợi được anh trai trở về, tôi chạy đến ôm lấy anh.
Sự lo lắng cuối cùng cũng buông xuống.
Nếu đời này anh lại vì tôi hay vì Chu Diễm mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha thứ cho bản thân.
Trước đó, vì quá lo lắng và không chờ được nên tôi đã nhờ tài xế chở mình đến trường và tìm bạn cùng phòng của anh, nhưng bạn cùng phòng của anh nói sau khi tan học anh vẫn đi đón tôi như thường ngày.
Trên đường trở về, lần đầu tôi thấy một giờ đi xe lại lâu đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/danh-doi/chuong-8.html.]
Không biết anh làm cách nào mà đi đi lại lại trên quãng đường này suốt thời gian qua mà vẫn tỏ ra bình thường như vậy.
“Anh ơi, anh đã đi đâu vậy? Em đã tìm anh ở khắp nơi, em gọi điện thoại nhưng anh không bắt máy sau đó anh còn khóa máy nữa” Tôi nói một cách tức giận và uất ức.
“Anh xin lỗi, là lỗi của anh, điện thoại anh hết pin nên không biết em gọi đến” Anh đưa tay vuốt tóc tôi “Em tha lỗi cho anh được không”
“Nếu vậy thì lần sau anh phải nói với em trước” Tôi trừng mắt với anh.
“Được, anh nhớ rồi” Anh rất hợp tác mà giơ tay lên hứa với tôi.
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Sau đó, tôi kể lại cho anh nghe chuyện đã xảy ra tối nay, nhưng anh không hề ngạc nhiên hay bất ngờ mà tỏ ra rất bình thường.
Thay vào đó, anh hỏi tôi: “Em có muốn đi du học không? Anh sẽ đi với em”
Tôi gật đầu liên tục.
Ngày hôm sau, tôi cùng mẹ đến trường làm thủ tục chuyển trường.
Lúc đó tôi thấy Chu Diễm đứng ở xa nhìn tôi, nhưng hắn không có bước đến.
Tôi nhìn thấy mặt hắn bị thương, khóe miệng còn bị bầm tím.
Tôi cau mày nhớ lại mùi m.á.u tanh tôi ngửi được và vết thương trên tay anh trai tối qua.
Anh nói là do anh đi đường không cẩn thận vấp té, nói tôi không cần lo lắng.
Hiện tại thấy vết thương trên người Chu Diễm, có lẽ tôi đã hiểu ra gì đó nhưng tôi sẽ không hỏi.
Nếu anh trai đã không muốn tôi biết thì tôi sẽ vờ như không thấy.