Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-27 15:30:07
Lượt xem: 95
Cứ như vậy xe ngựa lại đi thêm mười ngày đi đường.
Mấy ngày nay bọn họ đều bị giam trong xe ngựa, được thông khí vào một lần duy nhất trong ngày đó là dừng xe đi vệ sinh, Tiền bà tử cho bọn họ ăn uống rất ít, hơn nữa xe ngựa chạy đường giống như bị điên, mọi người trong xe ngựa đều cùng một dạng tinh bì lực tận (kiệt sức).
Mấy cô nương lúc đầu còn anh anh khóc cũng ngừng lại, phỏng chừng là không còn khí lực.
Lâm Thanh Uyển cũng bị tinh bì lực tận, vừa đói vừa khát, nhưng mỗi ngày nàng vẫn sẽ cố gắng len lỏi trong đám không gian nhỏ hẹp này hoạt động co duỗi chân tay.
Mấy ngày này nàng biết được rất nhiều chuyện từ những cô nương này, biết nhóm người này bị Tiền bà tử chuẩn bị chuyển tới phương Bắc bán đi, biết trong số bọn họ đều là nha hoàn trong các gia đình nhà giàu, có người phạm sai lầm bị chủ nhà bán đi, có người chủ nhà phạm tội bị xét nhà rồi bán đi, còn có mấy người là nha đầu hoặc di nương tiểu thiếp gì đó đắc tội chủ mẫu bò lên giường chủ nhân... Đếm đếm kể kể toàn là những người không thể ở kinh thành được nữa, cho nên được Tiền bà tử tụ hợp lại thành một đám người đưa đi đến phương Bắc để bán.
Mỗi lần đi ra ngoài thông khí, Lâm Thanh Uyển cũng sẽ quan sát một chút địa hình chung quanh, tuy nói căn bản nàng cũng không quan sát được gì, nhưng nàng vẫn làm, cũng sẽ cố ý hoặc vô tình hỏi thăm các cô nương trên xe về một ít tình huống bên ngoài.
Nói chung là nguyên chủ từ nhỏ lớn lên trong hậu viện, lớn đến 16 tuổi thì ngoại trừ một lần này bị đích muội lừa đi ra ngoài dâng hương, thì cống còn không ra nên không biết tình hình bên ngoài thế nào cả.
Lâm Thanh Uyển mỗi khi làm gì đó đều sẽ suy tính kỹ càng, khi không biết tình huống bên ngoài rõ ràng hoặc là không có mười phần nắm chắc có thể chạy trốn nàng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nơi này không giống với kiếp trước của nàng, đi nhầm một bước khả năng hối hận chính là cả một đời.
Hơn nữa nàng cũng phát hiện tình huống hiện tại rất khó có thể trốn ra ngoài, mỗi lần đi ra ngoài thông khí đều có một bà tử đi theo, bên cạnh còn vây quanh một đám tay chân, kiệu phu, nàng đang ở trong chiếc xe giữa đoàn, chạy trốn vào ban ngày đúng là không cần nghĩ rồi, duy nhất có khả năng là vào buổi tối, bởi vì đội xe này cũng không phải ngày nào cũng gặp được chỗ nghỉ ngơi, đa số thời gian đều ngủ ngoài trời nơi hoang dã, nhưng chạy trốn như thế nào nàng cần phải suy nghĩ thật kỹ đã...
Những cử động này của Lâm Thanh Uyển không gợi nên sự chú ý của người khác, nhưng lại khiến cho Tiểu Hoa đã nhiều ngày nay luôn dựa chung một chỗ với nàng chú ý.
Có đêm những người trong khoang xe đều ngủ, Tiểu Hoa nhẹ nhàng chạm
Lâm Thanh Uyển một chút, lật người đối mặt với nàng, nàng biết nàng không ngủ được.
"Ngươi muốn chạy trốn." Giọng nói rất nhỏ, không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, đôi mắt đen nhánh của Tiểu Hoa trong bóng đêm lóe lên tia
sang.
Lâm Thanh Uyển yên lặng một chút, trong bóng đêm gật đầu:"Ừ." Trải qua mấy ngày nay ở chung, nàng và Tiểu Hoa cũng dần dần quen thuộc, có đôi khi còn ngồi chung một chỗ cùng tán gẫu, nàng biết Tiểu Hoa là cô nương thông minh, hơn nữa hai người thật sự rất hợp ý, tính cách cũng rất giống nhau, cho nên nàng không giấu giếm ý nghĩ muốn chạy trốn của mình.
"Ngươi không phải nha hoàn, là tiểu thư gia đình nhà giàu nào đó phải không?"
Lâm Thanh Uyển cả kinh không nói gì.
"Ha hả ~~ thắc mắc ta là làm sao nhìn ra được phải không?" Lẫn dưới ánh trăng le lói xuyên qua cửa sổ là cặp mắt to kia sáng kinh người: "Trực giác và ánh mắt." Tiểu Hoa không đợi nàng trả lời liền nói.
Lâm Thanh Uyển vẫn không nói gì chỉ nhìn ánh mắt đối phương, nàng biết đối phương có chuyện muốn nói với nàng, bằng không sẽ không vào lúc đêm hôm khuya khoắt mọi người đã đi ngủ hết mới bắt chuyện với nàng.
"Biết ta bị bán như thế này mấy lần rồi không?"
Lần này Tiểu Hoa vẫn không đợi Lâm Thanh Uyển trả lời lại tiếp tục nói: "5 lần."
"Từ lúc ta lên sáu tuổi thì quê nhà bị lũ lụt, chính cha ta bán ta đi, còn bây giờ là lần thứ năm". Trong giọng nói chứa đầy châm chọc và tang thương không thuộc về cái tuổi này: "Lần đầu tiên bán cho một hộ thương gia, khi đó còn nhỏ lại gầy bán không được bao nhiêu tiền, bán được hai lượng bạc, cha ta cầm hai lượng bạc hốt hoảng mà đi, bóng dáng ấy đến bây giờ ta vẫn nhớ"
"Thực ra thì ~~" Giọng Tiểu Hoa bỗng nhiên lại nhẹ nhàng: "Chủ nhà thứ nhất của ta là người tốt, ngươi nghĩ xem, người ta mua đứa nhỏ năm tuổi vừa nhỏ vừa gầy có thể làm được gì chứ, còn không phải là nhìn chúng ta đáng thương thì cho miếng cơm ăn sao, ta ở nhà bọn họ làm nha đầu nhóm lửa 3 năm... Sau này chủ nhà chuyển nhà đi nơi khác đem bán hết hạ nhân trong nhà... Ta bị đưa đến chỗ người môi giới..."
"... Chủ nhà thứ hai là một tú tài... Nói là cái gì mà thư hương môn đệ gì đó nhưng kỳ thật trong nhà nghèo lắm, còn muốn phô phương khoe khoang mua người về hầu hạ... Vì sao lại mua ta ư? Còn không phải bởi vì ta tiện nghi sao, có 4 lượng bạc thôi, ta ở nhà bọn họ nấu cơm, giặt đồ, còn bưng nước rửa chân cho tú tài lão gia, chùi bồn cầu cho mẹ tú tài... Sau này bởi vì vị tú tài không có bạc đi thi lại đem ta bán ... Tại ở nhà bọn họ một năm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/chuong-4.html.]
"... Chủ nhà thứ ba cũng là một thương hộ, sau này cũng không biết làm sao buôn bán lụn bại..."
"... Cái chủ nhà thứ tư chính là ở kinh thành, là một vị quan nhỏ hà khắc, mỗi ngày không cho hạ nhân trong nhà ăn cơm no... Về sau bị chuyển ra khỏi kinh thành ..."
"... Chủ nhà cuối cùng này được cái cho ăn cơm no, mỗi tháng còn có tiền cấp, là gia đình giàu có đấy... Nhưng hậu viện quá ô uế, hạ nhân nha đầu động một chút là bị lôi ra đánh chết... Ta lá gan nhỏ, ta sợ hãi, ta còn muốn giữ cái mạng nhỏ này mà sống.... Ta cố ý phạm một lỗi không lớn không nhỏ bị đánh mấy hèo rồi đuổi ra."
Mặc dù giọng điệu Tiểu Hoa nhẹ nhàng, ngôn ngữ phong phú, lời nói sinh động như thật, nhưng không biết vì sao Lâm Thanh Uyển lại nghe ra thâm ý trong đó, mắt mũi nàng không khỏi có vị chua xót.
Nàng ngạnh cổ họng: "Vì sao không chạy trốn, cứ mặc cho bọn họ bán đến bán đi như vậy?"
"Chạy ư ~~~? Chạy đi đâu?" Tiểu Hoa bình tĩnh nói, loại bình tĩnh kia lại làm cho người ta không nhịn được mắt đục đỏ ngầu, miệng phát run.
"Ngươi có biết thế giới bên ngoài là thế nào sao? Vừa nhìn ngươi thì biết ngươi là người chẳng bao giờ ra khỏi cổng ~~" Tiểu Hoa kéo dài thanh âm, trong lời nói mang theo chút mùi vị châm chọc: "Ngươi biết không? Một cô nương lẻ loi bên ngoài sẽ không đi nổi một bước, ngươi có thể nuôi sống chính mình không? Muốn tìm được việc nuôi sống mình cần có hộ tịch và có người đảm bảo, khi xưa cha ta bán ta đi là ký khế ước tử giờ lấy đâu ra hộ tịch."
Trong khoang xe yên tĩnh lại.
Một lúc lâu sau Tiểu Hoa mới mở miệng: "Ngươi cho rằng ta chưa từng chạy trốn sao? Sau khi rời khỏi chủ nhà thứ ba tới môi giới ta đã chạy... Một mình ở bên ngoài không có chỗ ở, cũng không có cơm ăn, muốn tìm việc nuôi sống chính mình nhưng là người ta không cần, ta không dám lộ ra thân nữ nhi nhưng có một lần không cẩn thận bị người ta nhìn ra, thiếu chút nữa bị bắt bán vào kỹ viện... Ở bên ngoài làm khất cái một thời gian ngắn, sau này thật sự không chịu nổi nữa ta lại về chỗ người môi giới, bị đánh một trận rồi bị bán ra ..."
Tiểu Hoa hít một hơi thật sâu, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm nàng.
"Ta biết ngươi muốn chạy, trước không nói ngươi có chạy được hay không, nhưng với dung mạo này của ngươi, chạy đi không quá hai ngày cũng sẽ bị bắt được rồi sẽ bị bán vào Câu Lan viện, đến lúc đó ngươi còn thảm hơn bây giờ, ta không biết ngươi vì sao lại xuất hiện ở đây, và sẽ bị bán đến nơi nào, nhưng ít ra Tiền bà tử không có tính toán bán ngươi vào địa phương bẩn thỉu kia... Các cô nương chuẩn bị bán vào địa phương đó đều ở trong chiếc xe phía trước kia, được cho ăn cho uống ngon lành, tránh để họ gầy ốm sẽ bán không được giá cao..."
Lâm Thanh Uyển giống như được cảnh tỉnh, thân thể không khỏi khẽ run một cái.
Đúng vậy, nàng chạy trốn đi đâu?
Ca ca không biết ở nơi nào, nhà không thể trở về, cho dù nàng thiên tân vạn khổ chạy về kinh thành tìm đến Lâm gia chủ nhờ bọn họ hỗ trợ liên hệ phụ thân, chờ đợi nàng cũng chỉ là con đường chết.
Danh tiết nữ nhi danh môn thế gia lớn như trời, bọn họ thà có một cái nữ nhi "C.hết" có danh tiết, cũng sẽ không muốn có một kẻ còn sống nhưng không danh tiết, chờ đợi nàng không ngoài hai loại kết cục: "c.hết bất đắc kỳ tử" hoặc là "bạo bệnh mất sớm".
Tin rằng Liễu thị nhất định sẽ phi thường vui vẻ khi thấy một màn này, và đương nhiên bà ta cũng không ngại ngấm ngầm lúc thích hợp đổ thêm dầu vào lửa.
Đừng hỏi nàng vì sao biết nhiều như vậy, ký ức của nàng đã nói cho nàng biết, đây chính là bi ai của nữ nhân trong xã hội này, đói c.h.ế.t là chuyện nhỏ, thất tiết mới là chuyện lớn.
Những lời này của Tiểu Hoa làm Lâm Thanh Uyển thể hồ quán đính, ngay sau đó nàng hiểu được thế giới này không giống với những cuốn tiểu thuyết xuyên không kiếp trước từng đọc trên mạng kia, nàng cũng không phải là vai nữ chính, nàng không có bàn tay vàng cường đại, cũng không có cái gì mà không gian công pháp võ công gì đó.
Nơi này cũng không phải là xã hội nhỏ mất quyền lực như các tác giả xuyên không đã viết, nơi này nữ nhân thật sự rất ít được ra đường, càng không có khả năng đi dạo phố mua đồ rồi diễm ngộ nam chính gì đó, nơi này không có chuyện nữ nhân trên thương trường làm buôn bán rồi trở thành người giàu nhất nước, nổi danh bốn biển, cũng sẽ không có chuyện kỳ quái nữ giả nam trang đi thi khảo khoa cử sáng tác làm thơ soạn sách gì đó.
Nơi này là một xã hội rất phong kiến, rất giống với xã hội phong kiến cổ đại
Trung Quốc, nơi này có nô lệ, có đền thờ trinh tiết, có giáo điều từ phụ tòng phu tòng tử, có cái chết, có khuất nhục, có một loại roi đuổi cẩu, có người bị bán đi bán lại như Tiếu Hoa... Còn có nàng, Lâm Thanh Uyển, một kẻ bị mẹ cả đích muội thiết kế hủy diệt danh tiết, còn sắp bị bán cho một kẻ nông dân chân đất làm tức phụ....
Giờ khắc này, Diệp Tử Mạn (một lần cuối cùng tự xưng Diệp Tử Mạn) mới chân chính dung nhập vào trong nhân sinh Lâm Thanh Uyển.
Tai nạn máy bay chết, xuyên không, lại sống đến bây giờ, tất cả những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này khiến cho Lâm Thanh Uyển như rơi vào sương mù, giống như đang diễn kịch, nàng luôn cảm thấy tất cả chuyện này sẽ không kéo dài, nàng còn có thể trở lại với Diệp Tử Mạn cứng cỏi và cô độc trước đây.
Đến lúc này nàng mới phát hiện. Nàng không thể trở về, rốt cuộc không thể trở về... Về sau nàng chính là Lâm Thanh Uyển, dùng thân thể Lâm Thanh Uyển để sống tiếp, ký ức và tình cảm của Lâm Thanh Uyển và Diệp Tử Mạn sẽ thành một Lâm Thanh Uyển mới...
Tiểu Hoa không biết đã ngủ từ lúc nào, Lâm Thanh Uyển vẫn thức mở mắt nhìn vào trong bóng đêm vô tận, không biết đang suy nghĩ cái gì.....