Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dao Chỉ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-20 12:21:24
Lượt xem: 411

Mọi thứ lại khôi phục như bình thường, chỉ là những sóng ngầm bên trong đó không thể đếm hết.

 

Lần này lũ lụt liên tiếp ở Phủ Châu, đám quan lại không dám ở lúc cuối năm tấu lên với hoàng thượng, một mực che dấu tình hình không dám báo lên, đến bây giờ rốt cục không thể che dấu được mới gấp gáp hồi bẩm.

 

Vốn hoàng thượng dự định năm nay sẽ đi du ngoại Giang Nam một phen, lại không nghĩ tới tình hình thiên tai, hoàng thượng đã ch.ém đ.ầu mấy viên quan giấu giếm.

 

May mắn những nơi trồng lương thực không bị ảnh hưởng, vẫn còn lương thực để phân phát cho nạn dân, không đến mức bách tính phải lưu lạc khắp nơi.

 

Chỉ là nếu như vậy thì quân lương của các tướng sĩ biên quan năm nay sẽ không đủ.

 

Nhưng lúc này lại nhận được tin biên quan truyền đến, quân Hung Nô không ngừng khiêu khích.

 

Từ sau cung yến Tiêu Lâm Hoài cũng không còn đóng cửa từ chối tiếp khách, Tiêu Lâm Hoài cũng thường nghị sự cùng mọi người trong thư phòng.

 

Trong mấy ngày này, vị tiền bối ta nói kia cũng đến, vị tiền bối kia họ Trương, khi biết được sẽ xem bệnh cho Tiêu Lâm Hoài đã cực kỳ kích động, biết được ẩn tình bên trong cũng chỉ cảm thán một tiếng.

 

Trương lão phối hợp châm cứu và dùng thuốc, khoảng thời gian này Tiêu Lâm Hoài có thể nâng chân lên được một chút rất nhỏ, nhưng vẫn cần một chút thời gian.

 

Ta cũng thường xuyên theo Trương lão học tập, học được nhiều thêm một phần sẽ càng có thể cứu được nhiều người.

 

Giang Dao Thanh ch.ết.

 

Nghe nói là sinh non, về sau thân thể bị tổn thương, đột nhiên nhiễm bệnh một trận liền ch.ết đi.

 

Lúc đầu ta nghe được việc này chỉ còn thấy cảm thán, rõ ràng không bao lâu trước đây người còn sống sờ sờ, chớp mắt liền không tiếng động mà ch.ết đi, hoàng thượng để Giang Dao Thanh được an táng theo cấp bậc quý phi, đặc biệt còn cho Giang phu nhân và ta có thể tiến cung đưa tiễn Giang Dao Thanh một đoạn đường.

 

Giang mẫu vì thương tâm quá độ, sau khi bị bệnh đã không thể dậy nổi để tiến cung, chỉ có ta, quỳ một bên đốt vàng mã, một tỳ nữ tiến vào nói.

 

“Đây là nương nương muốn nô tỳ giao đến tay phu nhân.”

 

Tỳ nữ đem một tờ giấy nhét vào tay ta sau đó liền không dấu vết lui ra ngoài, không có người để ý.

 

Ta cũng tiếp tục đốt tiền giấy như không có việc gì, nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay.

 

Sau khi ta xuất cung mới mở tờ giấy, trên đó chỉ viết hai chữ: Ngọc phi.

 

Trước khi Giang Dao Thanh ch.ết đã truyền lại tin tức cho ta, hoặc là nói đến cùng nàng ta muốn truyền lại tin tức gì cho Tiêu Lâm Hoài?

 

Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn đem tờ giấy giao cho Tiêu Lâm Hoài, không biết hắn nhìn tờ giấy nghĩ đến điều gì, đột nhiên thay đổi sắc mặt, liền triệu tập tâm phúc đến thư phòng nghị sự.

 

Ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ vẫn cảm thấy việc này có liên quan đến vị trong hoàng cung kia.

 

Tiêu Lâm Hoài liên tục ở trong thư phòng mấy ngày, không phải cùng nhóm tâm phúc nghị sự thì cũng ở một mình trong thư phòng không biết làm những gì, có đôi khi thậm chí còn quên uống thuốc Trương lão kê đơn.

 

Gặp người bệnh không nghe lời như vậy Trương lão không khỏi dựng râu trừng mắt, dặn dò ta mỗi ngày đều phải giám sát Tiêu Lâm Hoài uống xong thuốc.

 

Ta và Tiêu Lâm Hoài bị Trương lão mắng cho không ngóc đầu lên được, bất đắc dĩ chỉ biết nhìn nhau cười.

 

Lúc này ta mới phát hiện Tiêu Lâm Hoài cười lên lại đẹp như vậy, ánh mắt sáng lạn như sao trời, mang theo tinh thần phấn chấn của người thiếu niên đã lâu không xuất hiện trên người hắn.

 

Những ngày sau vẻ u uất trên người đều phai nhạt, giờ phút này ta mới nhớ đến Tiêu Lâm Hoài năm nay cũng chỉ vừa mới hai mươi, ngay lúc này ta mới nhìn rõ tinh thần phấn chấn của thiếu niên tướng quân.

 

Hôm nay Tiêu Lâm Hoài lại triệu tập rất nhiều tâm phúc nghị sự trong thư phòng, ta chuẩn bị đồ ăn chờ hắn.

 

Mặc dù Tiêu Lâm Hoài bận rộn, nhưng mỗi ngày sẽ đều dùng bữa cùng ta.

 

Hôm nay Tiêu Lâm Hoài dường như có việc muốn nói lại thôi, trong phút chốc đã gắp rất nhiều đồ ăn cho ta.

 

Ta thấy có chút buồn cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dao-chi/chuong-7.html.]

 

“Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta thì mau nói, không chờ chút nữa ta sẽ bị ngươi gắp cho ăn no căng mất.”

 

Hắn lấy lại tinh thần, cười hắc hắc lại mang theo chút ngốc nghếch, nhưng sau đó lại nhớ đến việc muốn nói.

 

Mặc dù hắn ở kinh thành đều là đóng cửa từ chối gặp khách, nhưng Tiêu Lâm Hoài cũng không thể thật sự không để ý chuyện bên ngoài, năm trước người của Tiêu Lâm Hoài nhận được tin tức rằng có tung tích của người Hung Nô ở kinh thành.

 

Hắn đã âm thầm phái người đi điều tra manh mối, chỉ tra được dường như đã cấu kết với mấy quan viên, cho đến hôm đó ta cầm tờ giấy kia cho Tiêu Lâm Hoài xem, trong đầu hắn mới đưa ra manh mối xâu chuỗi những ngày qua.

 

Lại phái người đi điều tra Ngọc phi, quả nhiên là theo đám người Hung Nô kia đi vào kinh thành, hiển nhiên Ngọc phi cũng là người Hung Nô.

 

Kể từ đó, Giang Dao Thanh liền ch.ết một cách khó hiểu, nàng ta lại một mực hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, với những suy đoán này lại thêm có bằng chứng để nàng ta rước phải họa sát thân.

 

Giang Dao Thanh không có khả năng không biết hoàng thượng làm những việc này có ý gì.

 

Khi sắp ch.ết, nàng ta lựa chọn dùng tính mạng đổi lấy tin tức truyền cho Tiêu Lâm Hoài.

 

Không liên quan đến tình yêu, cũng không phải vì những hiểu lầm trước đây, chỉ là hy vọng bớt đi được chiến tranh.

 

Tiêu Lâm Hoài phái người giám sát chặt chẽ động tĩnh hai nơi, rốt cục một ngày cũng bắt được bồ câu đưa tin từ trong cung ra.

 

Hóa ra hoàng thượng đã sớm âm thầm liên lạc với người Hung Nô, người Hung Nô biết được trong lòng hoàng thượng nghi ngờ người Tiêu gia, mà người Hung Nô cũng căm hận Tiêu gia.

 

Kế hoạch của hoàng thượng và người Hung nô chính là phát động chiến tranh ở biên quan, hoàng thượng sẽ điều Tiêu Lâm Hoài đang bị liệt hai chân mang binh ra biên quan, trên đường sẽ tùy cơ ra tay.

 

Đợi sau khi chuyện lớn thành công Đại Ung sẽ đem cắt ba tòa thành trì nhường cho Hung Nô, lập nên hiệp ước hòa bình.

 

Gi.ết một Tiêu Lâm Hoài lại có thể giải quyết được đại họa của cả hai bên, đổi lấy hòa bình.

 

Thần tử phản quốc có thể tr.ảm, nhưng nếu quân vương phản quốc thì sao?

 

Dạng quân vương này có thật sự đáng giá không? Hắn không khỏi tự nghi vấn.

 

Lần đầu tiên Tiêu Lâm Hoài cảm thấy trong lòng mơ hồ, tư tưởng trung quân ái quốc thật sự mới là gông xiềng lớn nhất giữ lấy hắn.

 

Nhưng giờ phút này, qua nhiều năm giam cầm, dường như có những vết rách xuất hiện.

 

Sau khi Tiêu Lâm Hoài nhận được tin tức, đã quỳ tại từ đường Tiêu gia suy nghĩ một đêm, khi ánh sáng đầu tiên của mặt trời chiếu rọi trên vô số bài vị, suy nghĩ của Tiêu Lâm Hoài đã thông suốt.

 

Điều kiện để trung quân ái quốc đầu tiên phải là minh quân.

 

Đương kim hoàng thượng vì diệt trừ hắn mà đã âm thầm liên hệ với Hung Nô, đem ba tòa thành trì ở biên quan cắt ra nhường cho bọn chúng, an nguy của bách tính lại không để ý, biên quan rung chuyển nhưng trong lòng chỉ nghi ngờ tướng lĩnh, âm thầm muốn di.ệt trừ mà không để ý đến an nguy quốc gia.

 

Huống hồ coi như gi.ết ch.ết hắn, hòa bình này có thể duy trì bao lâu, chẳng qua là lấy củi đi cứu lửa.

 

Muốn thật sự bảo vệ bách tính, chỉ có...

 

Nói xong tiền căn hậu quả, Tiêu Lâm Hoài nhìn ta thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, đột nhiên đưa tay xoa đầu ta, nhưng chỉ một chút lại tựa như bị bỏng mà rút tay về.

 

“Ít ngày nữa thánh chỉ phái ta đi biên quan sẽ đến, chuyến đi này vạn phần nguy hiểm.”

 

Hắn cầm ngọc bội trong tay đưa đến trước mặt ta, trong đó vẫn còn vương hơi ấm trên người hắn.

 

“Bất luận có truyền về tin tức gì ngươi cũng đừng sợ, ta sẽ bình an trở về.”

 

“Đây là hứa hẹn.” Đôi mắt Tiêu Lâm Hoài có chút thấp thỏm nhìn ta.

 

“Được, ta chờ ngươi bình an trở về.” Ta nhận lấy ngọc bội trong tay hắn.

 

Ánh mắt chúng ta không hẹn mà nhìn về phía nhau, trong không khí tràn ngập tình cảm mờ mịt khó nói rõ.

Loading...