Đào Sắc Phùng Xuân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-06 03:15:32
Lượt xem: 2,104
Ta hỏi Liên di nương: "Mẫu thân ơi, hoạn quan và nam nhân bình thường có gì khác biệt ạ?"
Liên di nương ấp úng: "Chính là... không thể sinh con..."
Mắt ta bỗng nhiên sáng lên, không thể sinh con ư? Lại có chuyện tốt như vậy sao! Ta vui mừng hớn hở, gả cho vị hoạn quan ấy.
1
Năm ta mười sáu tuổi, ta được nâng trong một chiếc kiệu nhỏ, đưa vào ngoại trạch của tiểu hoạn quan Giang Đắc Bảo.
Giang Đắc Bảo là nghĩa tử của đại hoạn quan Ngụy Cẩn. Ngụy Cẩn quyền thế hiển hách, mà phụ thân tham tiền háo sắc của ta, vị Tri huyện vì lo sợ khi thượng cấp điều tra sổ sách, sợ việc tham nhũng bị phát hiện, cần khẩn thiết bám vào một cột trụ lớn.
Nghe nói Ngụy Cẩn muốn cưới thê cho nghĩa tử của mình, mấy thứ tỷ thứ muội bình thường kiêu kỳ của ta liền đóng cửa không dám gặp ai, sợ rằng mình không may bị chọn trúng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, ta chủ động tìm phụ thân nhận mối hôn sự này, điều kiện duy nhất là người phải thả Liên di nương.
Liên di nương là mẫu thân ruột thịt của ta, sớm muộn gì ta cũng phải xuất giá, nếu bà không rời khỏi nhà này sớm, thì trước sau cũng sẽ bị phu nhân chủ mẫu hành hạ mà chết.
Trước khi gả, ta hỏi Liên di nương: "Mẫu thân ơi, hoạn quan và nam nhân bình thường có gì khác biệt?"
"Chính là... không thể sinh con..." mẫu thân ấp úng hồi lâu, cũng không nói rõ được điều gì, cuối cùng chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khóc lóc nói rằng đều là do bà liên lụy đến ta.
Ta bỗng nhiên mắt sáng lên, không thể sinh con ư? Lại có chuyện tốt như vậy sao!
Năm kia, phụ thân đã nạp một tiểu thiếp, nàng chỉ lớn hơn ta một tuổi. Nàng thích nói cười, tinh thần rất phấn chấn. Chúng ta thường cùng nhau ra sân sau bắt cào cào, thả diều, cho đến khi bụng nàng dần lớn mới chịu dừng lại.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường vui cười của nàng giờ đây đầy lo lắng và bất an, tay xoắn chặt khăn lụa hỏi ta, "Đào Đào, nghe nói nữ tử sinh con như đi qua quỷ môn quan, ngươi nói xem ta có thể bình an sinh hạ đứa bé không?"
"Không có việc gì đâu..." Ta chỉ có thể không ngừng an ủi nàng.
Đêm nàng sinh nở, toàn bộ sân phủ đầy tiếng kêu khóc đau đớn. Liên di nương không yên, lần tràng hạt trong tay, miệng lẩm bẩm cầu bình an.
Ta lén lút tới ngoài phòng nàng, thấy bà mụ vội vã cầm kéo đã được luộc trong nước sôi và khăn trắng vào phòng, sau đó lại bưng những chậu nước đầy m.á.u đỏ thẫm ra ngoài.
Nước m.á.u đỏ thẫm đó đổ vào cống rãnh bên cạnh, hòa lẫn với bùn và lá khô trông thật kinh hoàng và chói mắt.
Ta bị người ngăn lại bên ngoài, chỉ nghe tiếng khóc của nàng dần dần yếu đi.
Cuối cùng, nàng và đứa bé đều không qua khỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dao-sac-phung-xuan/chuong-1.html.]
Sau khi trở về, ta mơ màng ngủ liền hai ngày, trong đầu liên tục tái hiện những cơn ác mộng, trong mộng chỉ toàn là màu đỏ của máu.
Ta nghĩ, nếu không sinh con, có lẽ ta sẽ sống lâu hơn một chút, vì vậy trong lòng không còn phản kháng hôn sự này, thậm chí còn có chút mong đợi mơ hồ.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Trước khi xuất giá, ta nắm lấy bàn tay đầy vết thương của Liên di nương, "Mẫu thân, đừng thức đêm thêu thùa nữa. Hãy cùng với Đại Sơn thúc đi thật xa, đừng trở về nữa!"
Liên di nương sững sờ nhìn ta, trên gương mặt thường ngày nhu mì nay thêm phần kiên định, trang trọng gật đầu.
2
Người vén khăn hỷ của ta là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, da dẻ trắng mịn, mày thanh mắt tú, dung mạo còn nổi bật hơn cả ta.
Trong lòng ta chợt rung động, mặt hơi nóng lên, trong lòng cũng có chút vui sướng thầm kín.
Hắn liếc mắt đánh giá ta vài lần, nhưng chân mày lại hơi nhíu lại.
"Sao nhỏ thế này?"
Ta vội vàng đáp: "Không nhỏ đâu, ta đã tròn mười sáu rồi."
Hắn cười khẩy, "Nhìn dáng người nhỏ nhắn này, tối đa chỉ mười ba, mười bốn tuổi, thường ngày phải ăn nhiều cơm hơn. Tình trạng của ta nàng biết, tình trạng của nàng dĩ nhiên ta cũng biết, chúng ta cũng coi như hiểu nhau, dù gả cho ta có làm nàng chịu thiệt, nhưng..."
"Không chịu thiệt, không chịu thiệt chút nào." Ta vội vàng bày tỏ lập trường.
Hắn khó chịu nói, "Đừng có chen lời! Mỗi tháng ta có thể ra khỏi cung một lần, nàng chỉ cần giữ nhà cho tốt là được. Ngoài cái hòm dưới đáy tủ không được động vào, còn lại thứ gì nàng cũng có thể tùy ý dùng. Xong rồi, nàng có yêu cầu gì không?"
À, còn có thể đưa ra yêu cầu nữa sao.
Ta ngượng ngùng nói, "Ta mong chàng đối tốt với ta, một đời một kiếp một đôi người, là loại tốt đó ý."
"Hahaha..." Hắn cười rộ lên, nước mắt cũng sắp trào ra vì cười, "Nàng thật sự là cái gì cũng không hiểu."
"Ta là hoạn quan, hoạn quan không có con cháu!" Hắn giận dữ làm một động tác cắt bỏ, "Ta quen sống một mình, không có tâm tư gì đặt vào nữ nhân. Nếu không phải là vì nghĩa phụ say rượu trong đại thọ của mình, quyết định tìm thê cho từng nghĩa tử của ông, mà phụ thân nàng lại có việc cầu xin, ta cũng không muốn làm lỡ nàng."
Hắn không để ý đến ta nữa, nói xong liền ném khăn hỷ trong tay sang một bên, "Nàng ngủ đi. Ta ra sảnh đường tạm một đêm."
Ta kéo kéo áo hắn, "Không ngủ cùng sao?"
Hắn khó chịu nói, "Ta không thể làm gì, ngủ cùng thì khó chịu. Hơn nữa ai biết nàng có ngáy, có nghiến răng không, làm ồn ta không ngủ được?"