Đêm Giao Thừa Đ-ẫ-m M-á-u - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-05-29 19:03:55
Lượt xem: 669
Họ liên tục tẩy não mẹ tôi, nói chỉ cần họ gi/ết tôi, thì em trai tôi sẽ sống.
Và tất nhiên mẹ cũng có thể sống tiếp.
Mấy ngày đó, mẹ tôi đã hoàn toàn ph/át đi/ên, dường như trong đầu mẹ chỉ có một chấp niệm duy nhất thôi.
Ánh mắt mẹ nhìn tôi giống hệt như đang lườm một con mồi ngon vậy đó.
Mỗi nửa đêm tôi thức dậy, đều nhìn thấy mẹ đang cúi người xuống, lườm quýt tôi.
Miệng mẹ cứ mấp máy, lẩm bẩm mấy câu dọa dẫm.
Thật ớn lạnh.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi đã rất sợ.
Cuối cùng, tôi lại nghe lỏm được kế hoạch mới của họ.
Vào đêm giao thừa, họ sẽ bỏ thuốc mê vào đồ ăn của tôi.
Khi tôi bất tỉnh nhân sự, họ ép mẹ tôi phải tự mình c/ắt c/ổ t/ay tôi.
Ngụy tạo thành tôi đã tusat.
Một kẻ bu/ôn n/ội tạ/ng sẽ cải trang thành bác sĩ, hòng công khai kéo tôi đi.
Vừa tắ/t th/ở, nên cơ thể tôi vẫn còn ấm, ngay lập tức biến thành món hàng có giá trị lớn trong mắt bọn buôn nội tạng.
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy mẹ gật đầu đồng ý.
Tôi dường như nghe thấy tiếng tim mình vỡ tan thành từng mảnh.
Đêm giao thừa, tôi chủ động tìm đến bệnh viện.
Tôi nói với em trai, “Chắc chị sắp ch*t rồi.”
Em trai tôi không hề mảy mảy quan tâm tôi, chỉ mỉm cười nói: “Tôi sẽ thay chị sống thật tốt”.
Nhìn nụ cười hồn nhiên vui vẻ của em trai, tôi chỉ cảm thấy kinh hãi tột cùng.
Đúng vậy, em trai tôi luôn biết tất cả mọi chuyện.
Bố và bà nội có làm chuyện tày trời gì, cũng chưa từng giấu em ấy.
Tôi có thể cảm nhận được khát vọng sống của em trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dem-giao-thua-d-a-m-m-a-u/chuong-11.html.]
Nhưng còn tôi thì sao đây?
Tôi cũng muốn sống!
……
Chính thời khắc đó, tôi cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Đúng như những gì Dương Phong đã nhìn trộm được.
Tôi bắt đầu dụ dỗ em trai, nói đêm giao thừa năm nay sẽ rất sôi động.
Em ấy phải ở một mình trong bệnh viện, không có ai chơi cùng, chắc buồn chán lắm.
Quả nhiên, em trai đã mắc câu.
Đầu tiên em ấy xin tôi dẫn em ấy ra khỏi bệnh viện, lẻn về nhà.
Khi thấy tôi không chịu, em ấy liền tức giận, lớn tiếng dọa sẽ mách lẻo với bố và bà nội.
Tôi giả vờ hoảng hốt, gật đầu đồng ý.
Em ấy tự cho là mình rất thông minh, còn lên kế hoạch để mọi chuyện đầu xuôi đuôi lọt nữa chứ.
Thay quần áo của tôi, rồi chỉ cần trốn đến khi trời tối thôi.
Màn đêm buông xuống, là có thể tha hồ quậy phá, chơi đủ trò vui rồi.
Em trai thẳng tay giành mất phần cơm ngon lành mà người nhà chuẩn bị cho tôi.
Ở bệnh viện phải ăn uống đạm bạc, sớm làm em ấy chán ngấy rồi.
Thậm chí còn không thèm chừa lại cho tôi chút cơm thừa.
Không lâu sau, mẹ tôi cầm d/ao bước vào bếp, ngồi cạnh giường tôi.
Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt mẹ đẫm lệ, kèm theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào trong cổ họng.
“Mau lên coi, xong chưa vậy? Chỉ chút chuyện vặt vãnh, mà lề mề chậm chạp thế!”
Bên ngoài vang lên tiếng thúc giục, ch/ửi b/ới của bố.
Cuối cùng mẹ đã giơ d/ao lên, rơm rớm nước mắt rạ/ch c/ổ t/ay em trai tôi.