Đêm Kinh Hoàng Ở Làng Quế Gia - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-28 07:06:12
Lượt xem: 755
Tiếng sáo kèn sắc bén vang lên, xé toạc không khí yên tĩnh của ngôi làng.
Khi chúng tôi đến nhà của người đã khuất, cảnh tượng bên trong căn nhà thực sự khiến chúng tôi sửng sốt.
Những mảnh gỗ vụn, những tờ giấy vàng rải rác, tủ quần áo bị lục tung khiến căn nhà trở lên lộn xộn.
Tôi nhanh bóng chạy về phía quan tài, chỉ thấy chiếc nắp quan tài đã được đóng chặt trước đó, giờ xuất hiện một lỗ hổng lớn khoảng nửa mét trên bề mặt.
Xung quanh mép lỗ hổng, những mảnh gỗ nhọn hoắt chĩa lên, có một vài miếng vải đen mắc lên mảnh gỗ đó, như thể có ai đó dùng sức chui ra khỏi quan tài.
Tôi nhìn vào trong quan tài qua lỗ hổng trên nắp, th/i th/ể nằm trong đã biến mất.
“Nguy rồi, th/i th/ể biến mất rồi!”
“Cái gì, th/i th/ể biến mất.”
Lão Lưu sợ hãi run bật cả người.
“Bây giờ không phải là lúc nói những điều đó, giờ hãy nhanh đi tìm Tiểu Phán và cậu thanh niên kia.”
“!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi dìu lão Lưu đi ra khỏi căn nhà nhỏ, đi về hướng đạo trường xi măng.
Tiếng sáo, tiếng kèn, tiếng trống vang lên trong ngôi làng yên tĩnh.
Nhưng không nghe thấy tiếng hát của Tiểu Phán.
Trong lòng tôi như lửa đốt.
Hi vọng Tiểu Phán sẽ không xảy ra chuyện.
“Lão Lưu, tôi hỏi anh, khi anh đóng đinh vào nắp quan tài, anh có thấy có cảm giác kỳ lạ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dem-kinh-hoang-o-lang-que-gia/chuong-8.html.]
“Có một chút, nhất là khi nhìn thấy nét cười lộ ra của th/i th/ể, tôi cảm thấy sởn cả gai ốc.”
“Ừ, tôi cũng có cảm giác như vậy. ”
Tôi nhớ lại những lời lưu truyền ở các cửa hàng làm dịch vụ t/ang lễ, dấu hiệu đầu tiên của th/i th/ể biến đổi là trên mặt mọc ra lông trắng, sau đó th/i th/ể bắt đầu khô queo biến thành màu đen, sau đó th/i th/ể sẽ đứng lên.
Nhưng khi tôi quan sát th/i th/ể không có thấy mọc lông trắng, chỉ cảm thấy có gì đó kinh hãi khó tả, nhưng hiện trường hỗn loạn hiện giờ đủ để thấy rằng th/i th/ể biến đổi là điều không thể nghi ngờ được nữa.
Tôi càng nghĩ càng rối, mãi không tìm ra chút manh mối.
Đối với th/i th/ể biến đổi, dù là cương thi hay là xác sống, hay là các loại khác, một khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên chúng làm đem người thân của chúng đi hiến tế.
Còn đó là nguyên lý gì, thì tôi không rõ, nhưng đó là những điều mà Đạo Giáo, Phật Giáo và Kỳ nhân dân gian truyền lại từ xưa đến nay, ắt hẳn đều có đạo lý trong đó.
Tôi âm thầm lên kế hoạch cho các bước tiếp theo, trước hết là tìm Tiểu Phán, sau đó là tìm cậu thanh niên.
Còn về phần th/i th/ể biến đổi, có thể tiêu diệt thì diệt, không thể diệt thì bỏ chạy.
Khi chúng tôi đến đến đạo trường xi măng, không thấy một bóng người nào ở đó.
Chỉ còn lại những cái bàn ghế đổ nhào khắp nơi và sân khấu trống rỗng.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Phán, nhưng không liên lạc được.
“Cậu ấy đi đâu nhỉ?”
Tôi tự nói với mình.
Từ lúc 7h đến bây giờ, mới chỉ vẻn vẹn trôi qua 3 tiếng.
Mà trong làng đã xảy ra những chuyện biến động như vậy, huống chi chúng tôi còn chẳng biết gì, chỉ biết rằng th/i th/ể đã biến đổi.