Đêm Tối Nguy Hiểm - Chương 22,23: Anh sẽ nuốt chửng em cả đời.
Cập nhật lúc: 2024-08-16 22:29:12
Lượt xem: 1,771
22
Sau khi từ cảng trở về, tôi đã thuê một căn phòng nhỏ và bắt đầu tập trung chuẩn bị cho kỳ thi cao học.
Nhưng những ngày bình yên chưa qua được mấy hôm thì người ba đã không liên lạc nhiều năm đột nhiên xuất hiện.
Con trai của ông và mẹ kế đã bỏ học từ năm thứ hai trung học. Sau vài năm lăn lộn, cậu ta bỗng nhiên nói muốn kết hôn. Nhà gái có một người anh trai bị tàn tật, không thể lấy vợ. Vậy nên gia đình đã đòi tiền sính lễ lên đến hàng trăm triệu đồng, mục đích là mua một cô dâu cho người anh trai.
Ba tôi và mẹ kế không có tiền, nên họ đã nghĩ đến việc đổi hôn. Dĩ nhiên là tôi không đồng ý.
Ông lập tức nổi giận lôi đình, như lúc ông đá/nh tôi và mẹ hồi nhỏ. Lại một lần nữa ông giơ tay lên định đá/nh tôi. Nhưng lần này tôi đã mạnh mẽ đẩy ông ra. Thân thể ông đã già yếu hơn nhiều, lại thêm rượu chè cờ b.ạ.c làm hao mòn cơ thể. Tôi cũng không còn sợ ông như trước nữa.
"Nuôi mày lớn đến chừng này, không phải để mày ăn không ngồi rồi."
"Nếu mày không ngoan ngoãn đồng ý, tao chỉ có nước trói mày về."
Ông lớn tiếng gọi mấy người bên ngoài vào. Khoảnh khắc tôi bị kéo ra ngoài, chiếc điện thoại bị vứt dưới giường đã kịp gọi cho Lục Tây Dã. Trước khi đi, anh đã dặn tôi phải cài số của anh thành số gọi nhanh.
Anh biết một chút về gia đình gốc của tôi nên vẫn luôn lo lắng. Nói đến đây, duyên phận giữa người với người thực sự kỳ lạ.
Người đàn ông mà tôi từng sợ đến mức không dám nhìn thẳng, khi gặp nguy hiểm lại là người đầu tiên tôi nghĩ đến.
Như thể không cần quan tâm đến chuyện liệu Lục Tây Dã có giúp tôi không, hay liệu anh ấy có xuất hiện kịp thời như một vị thần hay không. Dường như sâu trong thâm tâm lại rất chắc chắn anh sẽ không để tôi gặp phải bất kỳ điều gì bất trắc.
Tôi bị đưa đến một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong núi. Vì đường vào núi khó đi nên phải mất một ngày mới đến nơi. Chiều hôm sau khi xe van vừa đến cổng làng, một chiếc Hummer màu đen cũng gần như xuất hiện cùng lúc.
Chiếc xe bốc bụi rít mạnh, chắn ngay trước xe van. Vài vệ sĩ cao lớn lực lưỡng nhảy xuống trước, sau đó là Lục Tây Dã, mặc áo khoác gió đen đeo kính râm.
Khoảnh khắc thân hình cao lớn và vạm vỡ của anh đột ngột xuất hiện trước mắt tôi, trái tim tôi không kìm được mà rung động.
Nam chính trong các bộ phim Hồng Kông mà tôi từng say mê thời thiếu nữ, trong khoảnh khắc này đã hoàn toàn hiện hữu.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Mấy người kia sợ đến tái mét mặt mày. Sau đó là tiếng còi cảnh sát inh ỏi vang lên khắp nơi.
Lục Tây Dã bước nhanh đến trước mặt tôi, đá văng gã đàn ông đang nắm tay tôi ra. Thấy tay tôi vẫn bị trói chặt sau lưng, khí thế lạnh lùng tỏa ra từ anh khiến tôi cảm thấy run sợ. Tôi có thể cảm nhận được anh đang cố gắng kiềm chế.
Cho đến khi xe chạy rất xa, sắc mặt của Lục Tây Dã vẫn khó coi. Sau khi bôi thuốc vào cổ tay tôi, anh không nói thêm một lời nào nữa.
Tôi nâng tấm chắn phía sau xe lên, giống như đêm mưa hôm ấy, khi chúng tôi lần đầu tiên ngồi chung một xe. Tôi leo lên ngồi trên đầu gối anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
"Liên Vũ, tôi vẫn còn giận."
"Tôi biết." Tôi hít một hơi thật sâu, có lẽ đã dồn hết can đảm của cuộc đời mình. Ngẩng mặt lên, khẽ hôn lên cằm anh: "Tôi đang dỗ anh mà, Lục Tây Dã."
Nhưng anh lại kiêu ngạo nắm lấy cằm tôi, đẩy mặt tôi ra xa.
"Tôi không dễ dỗ như vậy đâu."
"Vậy anh muốn tôi dỗ như thế nào?"
"Tự em nghĩ đi."
Anh buông tay rồi quay mặt đi, không thèm nhìn tôi nữa. Tôi có cảm giác muốn cười, nhưng cũng muốn khóc. Cuối cùng nhẹ nhàng nằm xuống trong lòng anh: "Lục Tây Dã, kết hôn đi."
Anh vẫn không nói gì, chỉ là vài giây sau đưa tay lên ôm lấy tôi.
Đường núi gồ ghề, xe xóc dữ dội.
"Liên Vũ, đừng cọ lên người tôi nữa."
"Do xe rung lắc mà..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dem-toi-nguy-hiem/chuong-2223-anh-se-nuot-chung-em-ca-doi.html.]
Tôi chưa kịp nói hết câu thì xe lại xóc nảy dữ dội. Không biết là tôi hay anh chủ động. Tóm lại, xe rung lắc trên đường núi bao lâu, dường như tôi và Lục Tây Dã hôn nhau lâu bấy nhiêu.
23.
Ba tháng sau, tôi và Lục Tây Dã âm thầm kết hôn. Vì vẫn muốn tiếp tục học nên tôi đã năn nỉ Lục Tây Dã rất lâu. Cuối cùng anh mới đồng ý tạm thời không công khai tin tức kết hôn, cũng không tổ chức đám cưới, để tôi có thể yên tâm học tập.
Nhưng điều kiện để đồng ý những điều này là: dù tạm thời không có lễ cưới, nhưng đêm tân hôn thì không thể thiếu.
Vào ngày nhận giấy kết hôn, Lục Tây Dã đưa tôi về phòng cưới. Tôi vào phòng tắm nhưng mãi vẫn không dám ra ngoài.
Mãi đến khi Lục Tây Dã bước đến gõ cửa, tôi mới ngập ngừng mở cửa ra. Quần áo và đồ dùng trong phòng tân hôn đều do người giúp việc chuẩn bị từ trước. Có lẽ vì nghĩ đến đêm nay là đêm tân hôn, người giúp việc đã chuẩn bị bộ đồ ngủ có phần quá gợi cảm.
Trên người như vắt đại mấy mảnh vải nhỏ xíu như thế này, tôi thực sự không dám mặc ra ngoài.
Nhưng Lục Tây Dã còn mặc ít hơn tôi, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
"Đừng ngất xỉu đấy nhé..."
Lục Tây Dã cúi người bế tôi lên. Tôi sợ đến mức vội vàng đưa tay muốn che chắn, nhưng chiếc váy ngủ quá ngắn và hở, che được phía trên thì không che được phía dưới.
Giây phút cơ thể chạm vào nhau, tôi thực sự không dám mở mắt. Nụ hôn của Lục Tây Dã dần dần trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên đỉnh.
"Liên Vũ." Anh nhẹ nhàng hôn, cho đến khi tôi không cắn nổi khoé môi, không kiềm chế nổi để những tiếng rê/n r/ỉ ngắt quãng đầy xấu hổ thoát ra.
"Thì ra Liên Vũ của chúng ta không phải chỗ nào cũng nhỏ nhỉ."
"Lục Tây Dã..." Mặt tôi đỏ ửng, trong mắt đã ngập tràn xuân ý. Lục Tây Dã nắm lấy tay tôi đưa xuống dưới.
Tôi bỗng mở to mắt: "Lục Tây Dã?"
"Sao vậy?"
"Tại sao lại không giống lần trước?"
"Vậy em thích lần nào hơn?"
"Lần này em sợ..."
Lục Tây Dã bỗng bật cười: "Em thực sự rất biết cách làm vui lòng người đàn ông của mình."
Hình như chỉ khoảng nửa phút, tôi đã ở trong trạng thái ngất xỉu.
Một lần nữa bị hôn đến tỉnh, phát hiện Lục Tây Dã vẫn đang cần mẫn giúp tôi và anh hoà thành một.
"Lục Tây Dã... Hình như em vừa mơ một giấc mơ."
"Mơ gì vậy?" Nhịp đội của anh chậm lại, nhẹ nhàng hỏi.
"Là trong một vùng hoang vu, có một màn sương rất lớn, không thể nhìn thấy gì cả. Có một con thú rất lớn, em rất sợ. Em nghĩ mình sắp ch/ết, nhưng trong giấc mơ anh đã xuất hiện..."
"Anh đã cứu em phải không?" Tôi lắc đầu, hơi ấm ức nhìn anh.
"Anh đã gi/ết ch/ết con thú đó, nhưng lại biến thành một con thú còn đáng sợ hơn, rồi nuốt chửng em."
Lục Tây Dã không khỏi bật cười: "Giấc mơ này cũng không sai, anh thực sự đã nuốt chửng em rồi."
Anh hôn tôi, hành động trở nên th/ô b/ạo hơn.
"Và anh sẽ nuốt chửng em suốt đời."
(Hoàn)