Đến Chọn Mộ Cũng Không Yên - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-09 10:20:40
Lượt xem: 42
5.
Cơ thể đột nhiên lấy lại được nhận thức.
Tôi cúi đầu chớp mắt, vội vàng ấn chặt miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.
Rồi từ từ đứng dậy từ trong bồn tắm.
Tôi nhắm mắt cười khẽ:
"Phần mộ đó nhường cho anh."
"Tôi không cần nữa."
6.
【Nguyên: Được, nghe lời anh.】
7.
Phần mộ kia liên kết với thông tin của tôi, vì vậy cần cả hai bên gặp mặt, ký hợp đồng chuyển nhượng.
Tôi quyết định đặt địa chỉ gặp mặt tại bệnh viện.
Dù sao thời gian c.ắ.t c.ổ tay cũng đã lâu rồi.
Nếu không đến băng bó một chút, có lẽ tôi cũng không còn sức để mà đi ra biển nữa.
Chết rồi lại còn phiền người khác dọn xác sao.
Nhưng tôi không ngờ rằng.
Cố Lân rõ ràng là từ nghĩa trang ngoại ô chạy đến đây.
Lại chỉ muộn hơn tôi vốn ở trong trung tâm thành phố mười mấy phút?
Người môi giới nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, lau mồ hôi trên trán:
"Cố tiên sinh vừa nghe nói cô đang tự sát."
"Liền tìm tôi tra cứu địa chỉ gia đình mà cô để lại, lái xe về thành phố."
"Còn chạy quá tốc độ."
Nghe vậy, tôi ngạc nhiên nhìn về người đàn ông bên cạnh anh ta, người đang giữ vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Hắn thân hình cao lớn, mặc áo phông trắng, khoác thêm một cái áo sơ mi bên ngoài kết hợp với quần thể thao, dáng người rắn rỏi.
Cũng tính là trai đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/den-chon-mo-cung-khong-yen/chuong-3.html.]
"Cô cũng vừa đến à?" Cố Lân thở dốc nhìn tôi: "Đi, tìm y tá..."
"Xin mời 007 - Lục Tư Nguyên vào phòng khám."
"Xin mời 007..."
Âm thanh thông báo máy móc vang lên, cắt đứt lời hắn đang nói.
Cố Lân lộ vẻ kinh ngạc, không thể tin nhìn tôi:
"Tình hình của cô mà lại còn phải xếp hàng đăng ký?!"
Tôi ngơ ngác gật đầu: "À, đúng, đúng vậy."
Dù sao cũng không gấp mà.
Tôi cũng không nên chiếm dụng tài nguyên y tế chứ.
"Lục Tư Nguyên?"
Giọng nói quen thuộc, mang theo sự ngạc nhiên lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Nghe thấy lời này, tôi quay lại, không ngờ lại là Lục Thanh Nghiêu.
Con trai thứ hai của Lục gia, anh trai thứ hai của tôi.
Bác sĩ nội khoa xuất sắc của bệnh viện thành phố.
Sao anh ta lại ở bệnh viện nhân dân?
Mà rõ ràng Lục Thanh Nghiêu cũng không nghĩ rằng cái tên "Lục Tư Nguyên" trong thông báo lại là tên tôi.
Anh ta nhíu mày, bước về phía tôi.
Màn hình điện thoại trong tay vẫn sáng.
Nhìn vào giao diện trò chuyện, hình như là nhóm chat gia đình?
Không lẽ là...
"Biết hôm nay tôi đến bệnh viện này để mở hội thảo."
"Cho nên mới đặc biệt đến diễn kịch cho tôi xem đấy à?"
Giọng nói mang theo sự trách móc xa lạ đầy lãnh đạm.
Ánh mắt Lục Thanh Nghiêu quét qua cổ tay đã được băng bó sơ sài của tôi.
Trong ánh mắt thoáng qua một tia thất vọng và mất kiên nhẫn:
"Làm loạn thì cũng phải có mức độ."