Đến Chọn Mộ Cũng Không Yên - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-09 10:21:49
Lượt xem: 79
Cửa phòng khám được đóng lại.
Cố Lân kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tôi.
Hắn không nói thêm gì, yên lặng nhìn bác sĩ thay băng.
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, chủ động phá vỡ sự im lặng:
“Lấy cho tôi hợp đồng chuyển nhượng đi, tôi ký luôn đây."
Tôi cũng không muốn làm hao phí thời gian của hắn.
Cố Lân không đáp lời tôi, ánh mắt lướt qua vết thương chằng chịt m.á.u thịt của tôi.
Hắn mím môi lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi:
“Không phải nói cần dùng gấp à? Sao lại quyết định nhường lại?”
“Không về nhà thì cô định đi đâu?"
Cái người này, chẳng phải đã có mồ yên mả đẹp rồi à?
Còn hỏi lý do làm gì? Cứ như đang ép cung tôi thế?
Tôi định nói với hắn mình không cần nữa để lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.
Nhưng ánh mắt của Cố Lân thật sự quá sắc bén.
Trong một khoảnh khắc, thậm chí tôi có cảm giác nói dối cũng không thể kết thúc câu chuyện này ở đây.
Tôi hít một hơi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
“Nhờ người đến dọn xác c.h.ế.t rất phiền.”
"Tôi định ra biển chết, nhờ cá rỉa xác cho là được rồi."
“Nên mộ cũng không cần nữa — á!”
Bác sĩ dường như bị lời nói kỳ quặc của tôi làm cho hết hồn.
Ông không khống chế lực đạo trong tay, đột nhiên siết chặt băng gạc một cái, làm tôi đau đến thấu xương.
Bác sĩ xin lỗi rồi cười cười với tôi, nâng tay cắt băng.
Ông dừng một chút, đột nhiên nhẹ nhàng nói:
“Không thử chữa trị nữa à?”
“Nếu cố gắng trị liệu thì bệnh này sống thêm năm năm chắc không thành vấn đề.”
Tôi ngẩn người, sau đó khẽ cười, lắc đầu:
“Ai, tôi sống đủ rồi, cũng không thiếu năm năm này.”
Tôi rút tay cánh tay đã được băng bó lại, đứng dậy nghiêng đầu.
Tôi định hỏi Cố Lân về hợp đồng chuyển nhượng lần nữa, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua trung gian đứng sau lưng anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/den-chon-mo-cung-khong-yen/chuong-5.html.]
Trong nháy mắt, tôi bỗng nhận ra.
Hai người này, hình như đến tay không?
“Vậy thì? Hợp đồng chuyển nhượng… đâu rồi?”
Biểu cảm của Cố Lân cứng lại.
Hắn mím môi, ánh mắt có vài phần ngập ngừng.
Sau vài giây suy nghĩ, hắn chậm rãi mở miệng:
“Lục Tư Nguyên, chúng ta chôn cùng nhau đi.”
---
Có thể là do mất m.á.u quá nhiều.
Nhưng có lẽ cũng vì lời nói của Cố Lân quá đỗi bất ngờ.
Trước mắt tôi tối sầm lại.
Đến khi ổn định được tâm trạng, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: “Gì cơ?”
“Không phải cô đã nói thế rồi sao?” Cố Lân cười: “Nếu thật sự muốn thì chúng ta cùng chia phần mộ đó."
“Tôi nghĩ ý tưởng này rất hay.”
“Rất phù hợp với một kẻ cô độc như tôi."
“Sau này vào các dịp lễ, người thân của cô làm lễ cúng bái, tôi cũng có thể hưởng ké một phần."
“Rất hời.”
Dừng một chút, Cố Lân nhìn thẳng vào ánh mắt ngạc nhiên đến ngơ người ra của tôi:
Cười ấm áp: “Để báo đáp, tôi sẽ giúp cô dọn xác, thế nào?”
Tôi nâng tay lên, đè lên lồng ngực, rồi rụt cổ lại.
Sao… lại có chút động lòng nhỉ?
“Nhưng nhìn tình hình của tôi, anh cũng có thể thấy rồi đấy.”
“Gia đình tôi thật sự chưa chắc là sẽ đến viếng tôi."
“Không sao.” - Cố Lân lại như không hề để tâm đến chuyện đó: “Có một người hàng xóm làm bạn, thì cũng tốt hơn là không có.”
Nói xong, hắn đứng dậy nhìn tôi.
Biểu cảm trên mặt tươi tắn thoải mái.
Khác xa với vẻ lạnh lùng khi đuổi Lục Thanh Nghiêu đi.
“Nếu Lục tiểu thư không muốn, tôi có thể tìm người khác…”
"Được!"