Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đến Chọn Mộ Cũng Không Yên - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-09 10:23:57
Lượt xem: 27

15.

 

"Bùm!"

 

Điện thoại ngay lập tức bị ném xuống biển, văng lên những bọt nước nhẹ.

 

Con ngươi của tôi hơi giãn ra.

 

Hả? Không phải là anh ấy, mà hình như là điện thoại của tôi?

 

Cứ thế mà ném thôi sao?

 

"Lục Tư Nguyên."

 

Cố Lân nắm lấy cổ tay tôi.

 

Lặng lẽ đứng trong biển, nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

Nhưng hắn lại không nói gì thêm, chỉ nhẹ thở dài một tiếng.

 

Rồi hắn cúi người xuống, bế tôi lên.

 

Hắn ôm chặt trong vòng tay, quay người về phía bờ:

 

"Tôi có nhà để em về, em đến xem thử nhé?"

 

"Nếu như em thích, chúng ta có thể ở cùng nhau."

 

16.

 

Đêm đó.

 

Thực ra tôi không rõ nhà của Cố Lân trông như thế nào.

 

Mất m.á.u cộng với việc ngâm mình trong nước lạnh, khiến tôi vừa lên xe đã lập tức lên cơn sốt.

 

Đến nơi chỉ có thể nằm héo hon trong tấm chăn ấm áp mềm mại.

 

Nhìn Cố Lân ngồi bên giường, chăm chú tháo băng gạc cho tôi.

 

"Tôi hình như quên hỏi một chuyện."

 

Tôi hít một hơi, giọng điệu còn mang theo chút âm mũi:

 

"Tại sao anh lại muốn mua phần mộ đó vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/den-chon-mo-cung-khong-yen/chuong-8.html.]

 

Nhìn không giống như là người bệnh mà.

 

Cố Lân nâng mày nhìn tôi, bình tĩnh trả lời: "Chuẩn bị trước."

 

"Chỉ có vậy thôi à?" - Tôi không hiểu lắm.

 

Người môi giới đó rõ ràng đã nói.

 

Cố Lân cần cái mộ đó hơn tôi.

 

Nếu chỉ đơn thuần là chuẩn bị trước, không đến mức kiên trì như vậy chứ?

 

"Anh cũng xem trọng phong thủy của nó à?"

 

Phong thủy của cái mộ đó là tôi tìm thầy kết hợp với ngày sinh của tôi để tính toán.

 

Chắc là cũng không áp dụng được cho tất cả mọi người chứ.

 

"Không." - Cố Lân nhẹ nhàng thay băng cho tôi, giọng nói rất nhẹ: "Cái mộ bên cạnh, là mộ của ba mẹ tôi."

 

Biểu cảm tôi cứng lại, tôi ngây người ra.

 

Tôi mở miệng, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì.

 

Cố Lân bị phản ứng của tôi chọc cười.

 

Giọng điệu thoải mái, không nghe ra chút nỗi buồn nào:

 

"Vụ cháy ở trung tâm thương mại chấn động toàn thành phố bảy năm trước, cả hai người họ đều ở trong đó."

 

"Để... tặng tôi món quà khi trở thành lính cứu hỏa."

 

"Trước đây ra lúc nhiệm vụ, tôi cũng suýt c.h.ế.t trong đám cháy."

 

"Khi đó tôi chỉ nghĩ, nếu sống sót trở ra, thì sẽ mua một ngôi mộ bên cạnh mộ của ba mẹ."

 

"Để tránh ngày nào đó tai nạn xảy ra, không kịp sắp xếp."

 

"Rồi, lại gặp được em."

 

Nói xong, Cố Lân đứng dậy, từ tủ bên cạnh lấy ra vài con thú nhồi bông.

 

Từng con từng con được xếp thành hàng đặt bên giường tôi.

 

"Lính canh đã tập hợp đủ."

Loading...