Đèn Quỷ Chiêu Hồn - Chương 8: Kết
Cập nhật lúc: 2024-10-05 18:04:32
Lượt xem: 2,001
Một bóng đen trồi lên từ mặt đất.
Thứ đó bật nhảy tiến tới.
Huyền Thành tựa hồ không hề có chút sợ hãi:
"Lão tổ tông..."
Cương thi bật nhảy vài cái rồi đứng trước mặt tôi.
Huyền Thành lúc này vẫn còn rất điên loạn:
"Hôm nay ngươi ch.ết dưới tay lão tổ tông chúng ta, đây là phúc phần của ngươi!"
Nhưng ông ấy chỉ dừng lại trước mặt tôi và không thực hiện bất kỳ động tác nào khác.
Tôi đứng dậy, nhìn ông ta với vẻ mặt ngơ ngác:
“Có khi nào, ngay từ đầu, ông đã sai rồi không?”
15.
Tôi nhặt lấy những chiếc đèn lồng giấy còn sót lại trên bàn bên cạnh.
Nhỏ m.áu, mài mực, nhanh chóng viết lên ba chữ "Chu Linh Vận".
Đạo sĩ nhìn cái tên tôi viết, sững sờ một lúc:
"Cô đây là..."
Nhanh tay lẹ chân đổ cả dầu vào đèn, nhóm lửa:
"Chú dẫn hồn, niệm đi."
Ông ta đơ người như khúc gỗ, cứ thế niệm chú dẫn hồn.
Niệm chú xong, đợi hồi lâu, bên mộ tổ vẫn không có động tĩnh gì.
Ông ta không tin, lại niệm lần nữa.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Huyền Thành ngã xuống đất:
"Không lý nào lại vậy..."
Tôi bước tới nhìn ông ta với ánh mắt khinh thường:
"Làm sao lại không thể như vậy chứ? Đây là sự thật mà ông cùng tổ tiên của mình - Chu Linh Đạo muốn biết.”
"Năm đó, lão tổ Chu Chính Đức của chúng ta, nghiên cứu ra thuật chiêu hồn, mà sự vi diệu của thuật này không nằm ở chỗ nào khác, chính là nhờ vào thứ này…"
Tôi giơ chai dầu xác nhỏ trên bàn.
"Dầu xác này là chìa khóa để thắp đèn triệu hồi linh hồn. Nó phải được tinh chế bằng m.áu thịt của người thân thiết nhất của người đã chế tác ra nó."
Ông ta kinh ngạc, ngã xuống đất:
"Không thể nào."
Tôi bước tới, hận không thể dẫm lên mặt ông ta:
"Tại sao lại không thể! Chu Linh Vận đã bị Chu Chính Đức luyện thành một lọ, cha tôi cũng bị ông nội luyện thành một lọ. Đây, chính là sự thật!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/den-quy-chieu-hon/chuong-8-ket.html.]
Huyền Thành dường như đã suy sụp từ bên trong:
"Ý cô muốn nói, chấp niệm của tổ tiên tôi, ngay từ đầu đã sai sao?"
“Tổ tiên của ông Chu Linh Đạo, là con trai cưng của Chu Chính Đức, ông ta cố ý chọc giận Chu Linh Đạo để người rời đi là vì không muốn ông ấy cả đời phải dính vào việc tu đạo tổn phước và dối trá này.”
"Tôi quên nói cho ông biết, bên trong xác của cương thi này không có linh hồn, bởi vì bảy ngày sau khi ch.ết, hồn phách sẽ tan biến hết, nên là không còn cách nào cứu lại được đâu.”
"Nó cũng không phải thứ ông triệu hồi ra, ông dùng đèn của tôi làm, vậy nên nó chỉ nghe lệnh của tôi."
Đôi mắt ông ta nheo lại:
"Thế nên sự cố chấp cả nửa đời người của ta trở nên công cốc sao?"
Tôi giơ tay lên, cương thi cũng chuyển động:
"Cũng không hẳn."
Con cương thi quay đầu lại và bẻ gãy cổ Huyền Thành đạo sĩ.
"Có lẽ là, kiếp này của tôi, tôi không nói sẽ chỉ báo thù hai người bọn họ.”
16.
Sau đó, mộ tổ bỗng dưng bốc cháy ngùn ngụt.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nó cháy rất lâu mới được dập tắt.
Tôi lấy chiếc lọ nhỏ đã chuẩn bị từ lâu ra, phủi đống bụi bám trên đó.
Dầu xác mới lại có thêm rồi.
Trận nhãn của mộ tổ nơi đây chính là lão tổ.
Trận pháp phong thủy đã bị hủy, cái thôn Phong Quang này, e là rất lâu sau cũng không thể huy hoàng được nữa rồi.
Theo phía sau tôi là một thứ to lớn, không ai dám ngăn cản tôi.
Như bước vào một nơi hoang vắng, không người, bước vào từ đường, đem ông nội đang thoi thóp thở rồi rời đi.
Cuối cùng, chúng tôi cũng có thể đi khỏi cái thôn này rồi.
17.
Trong chợ nhỏ bên khu tang lễ bất ngờ mở ra một sạp bán đèn lồng giấy.
Sạp hàng nho nhỏ.
Bên trong có một một già và một trẻ đang ngồi.
Những chiếc đèn lồng giấy ở sạp rất vuông vức, khác hẳn với những chiếc đèn hoa ở các phiên chợ hay ở lễ chùa.
Những chiếc đèn lồng này nền trắng, chữ đen.
Trông chẳng đẹp chút nào.
Đã thế còn rất kỳ lạ nữa.
Mỗi tháng chỉ làm bốn chiếc, lại không bao giờ lo lắng về việc bán chúng.
(Hết)