Đến từ hiện đại, mẫu thân ta danh chấn tứ phương - Chương 36
Cập nhật lúc: 2024-11-03 20:14:32
Lượt xem: 9
Bùi Oanh nghe xong lời của con gái, trầm ngâm một lát: "Triệu công tử có nói muốn gặp tướng quân là vì việc gì không?"
Điều này khiến Mạnh Linh Nhi nhất thời bị hỏi khó, nàng lộ vẻ hối tiếc, "Mẫu thân, con xin lỗi, con quên mất không hỏi. Để con đi hỏi Triệu công tử ngay bây giờ."
Bùi Oanh kéo tay Mạnh Linh Nhi, ngăn nàng đứng dậy: "Con gái, không cần vội, đến lúc đó cứ để hắn tự mình nói với tướng quân."
Mạnh Linh Nhi vừa nghe liền hiểu mẫu thân đã đồng ý, vui vẻ nói: "Mẫu thân thật tốt."
Bùi Oanh khẽ vuốt mái tóc của tiểu cô nương: "Nhưng phải đợi một chút, ta sẽ nói với hắn sau."
Mạnh Linh Nhi vui vẻ đáp: "Không sao đâu, mẫu thân cứ tùy ý."
Dù sao, lúc nàng nhận lời với Triệu Tử Diệu, cũng chưa hề hứa hẹn sẽ lập tức hoàn thành chuyện này.
Bùi Oanh nói "đợi một lát", ý là bây giờ đang vào giờ Dậu, đến lúc dùng bữa tối, ăn uống có thể giúp lòng người thoải mái hơn, nói chuyện cũng dễ dàng hơn thường lệ. Lại thêm thời gian này, nàng đều dùng bữa cùng Hoắc Đình Sơn.
Đến giờ Dậu, Trần Nguyên đến mời Bùi Oanh.
Khi Bùi Oanh đi rồi, Mạnh Linh Nhi mới ngộ ra điều gì đó không ổn. Tại sao người kia chỉ mời mẫu thân của nàng? Mẫu thân từ khi nào lại thân thiết với hắn như vậy?
Mạnh Linh Nhi gọi Trần Nguyên đang định rời đi lại, hỏi về thắc mắc của mình, nghe hắn bình thản đáp: "Có lẽ đã thành thói quen. Sau khi tiểu thư đến dược điền Hồng Hồ, phu nhân đều dùng bữa cùng đại tướng quân."
Mạnh Linh Nhi lẩm bẩm: "Thì ra là như vậy…"
Nhưng dường như vẫn có điều gì đó chưa hợp lý.
Sau trận động đất, không còn dám ở trong dinh thự, quân cứu trợ của U Châu bèn dựng trại giống như khi hành quân thông thường.
Khi Bùi Oanh tới, Hoắc Đình Sơn đang nhìn vào tấm bản đồ da dê trải trên án thư.
Tấm bản đồ này miêu tả khu vực quanh huyện Tam Hương, có vài điểm được đánh dấu đặc biệt, đều là những nơi có dân cư tập trung, cần ưu tiên cứu trợ nhiều hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Đình Sơn ngẩng đầu lên: "Phu nhân đã đến, xin mời ngồi."
Trên bàn đã dọn sẵn vài món ăn, một đĩa gà lạnh trộn xì dầu, thêm một đĩa giá đỗ xào t.hịt gà, chỉ có hai món chính mà thôi.
Ở ngoài cứu tế, mọi thứ đều giản dị, không thể so bì với lúc còn ở phủ châu mục, nhưng đối với những nạn dân chỉ có cháo loãng với chút t.hịt băm, bữa tối này đã là xa xỉ.
Bùi Oanh ngồi xuống, chưa vội cầm lấy đôi đũa trúc: "Tướng quân, mấy huyện gần đây liệu còn xảy ra hiện tượng động đất hay không?"
Hoắc Đình Sơn đáp rằng không có.
Ánh mắt Bùi Oanh lóe sáng, "Vậy đó là nhờ phúc của tướng quân, cứu tế mọi sự hanh thông."
Hanh thông thì tốt, cứu tế thuận lợi, mọi người ai nấy cũng thoải mái trong lòng.
Nàng đồng ý giúp nữ nhi chuyển lời hỏi thăm, thật ra không chỉ để hỏi, mà còn hy vọng hắn sẽ đồng ý. Bởi sau này nàng nghe nói vị Triệu công tử ấy là người không tệ, đã là một nửa bằng hữu của con gái nàng rồi.
Nàng làm sao để con gái mất mặt trước bằng hữu mới quen được chứ.
Bùi Oanh có một chút tự tôn kỳ lạ.
"Phu nhân có việc muốn nói với ta?" Hoắc Đình Sơn bỗng nhiên hỏi.
Bùi Oanh hơi sững sờ.
Sao hắn biết được?
Trong khoảnh khắc, nàng bắt gặp ánh mắt Hoắc Đình Sơn nhìn mình, đôi mắt dài của hắn nheo lại với chút đùa cợt, "Theo kinh nghiệm của ta, phàm là phu nhân bắt đầu khen ngợi ta, sau đó tất có điều muốn cầu xin."
Gương mặt Bùi Oanh lập tức đỏ bừng, vội vàng quay đi, không dám nhìn thẳng vào hắn: "Không có quá như ngài nói đâu."
Hoắc Đình Sơn giả vờ gật đầu thông hiểu: "Thì ra là vậy, xem ra ta đã trách nhầm phu nhân rồi."
"Không... cũng không hẳn vậy." Bùi Oanh cúi mắt, hối hận.
Nàng da trắng, nét ửng đỏ trên mặt trở nên rõ ràng, sắc hồng ấy từ má lan lên đến vành tai tinh xảo, rồi lan xuống chiếc cổ trắng mịn.
Nơi đây không có hoa đào tháng ba, nhưng Hoắc Đình Sơn nghĩ nếu có, hẳn sẽ ứng với câu "nhân diện đào hoa tương ánh hồng".
"Có việc gì, phu nhân nói với ta đi." Hoắc Đình Sơn cầm đôi đũa trúc lên.
Ban đầu Bùi Oanh định ăn xong mới nói, nhưng vì hắn đã hỏi, nàng đành nói ngay: "Tướng quân còn nhớ Triệu gia ở dược điền Hồng Hồ không? Triệu công tử ấy muốn gặp ngài một lần."
Hoắc Đình Sơn dừng động tác gắp thức ăn: "Hắn tìm đến phu nhân?"
Bùi Oanh không hiểu sao trọng tâm của hắn lại lệch đi như vậy, nhưng vẫn đáp: "Không phải, việc này ta nghe con gái nhắc đến."
Hoắc Đình Sơn hiểu ra, tiếp tục dùng bữa: "Đợi ăn xong, ta sẽ bảo hắn đến gặp một chuyến."
Trong lòng Bùi Oanh vui mừng, thầm nghĩ quả nhiên ăn cơm làm người ta dễ chịu, hôm nay người này thật dễ nói chuyện.
Đến khi dùng xong bữa tối, Bùi Oanh định trở về thì bị Hoắc Đình Sơn gọi lại: "Vì là phu nhân muốn ta gặp hắn, phu nhân ở lại đi, cũng nghe xem hắn có việc gì."
Bùi Oanh mím môi, cuối cùng cũng ngồi lại.
Triệu Tử Diệu nhận được lệnh từ binh sĩ, vẫn không dám tin. Hắn vừa nhờ vả Mạnh tiểu thư, chưa đầy một canh giờ, Hoắc Châu mục đã chịu gặp hắn.
Triệu Tử Diệu vội chỉnh lại y phục, theo binh sĩ vào.
Khi vào trong chủ trướng, Triệu Tử Diệu không ngẩng đầu, thực hiện đại lễ quỳ lạy: "Kẻ hèn Triệu Tử Diệu xin bái kiến Đại tướng quân Thiên Sách. Đại tướng quân nhân từ đức độ, yêu dân như con, giữa lúc bận rộn cứu tế vẫn nể tình cho gặp kẻ hèn, thật là vinh hạnh vô cùng, mong rằng nơi nào binh mã của Đại tướng quân chinh chiến cũng đều chiến thắng."
Hoắc Đình Sơn nói: "Đứng lên nói chuyện đi, ngươi có việc gì đến đây?"
Triệu Tử Diệu đứng dậy.
Lúc đến, Triệu Tử Diệu đã biết trong chủ trướng chắc chắn không chỉ có Hoắc Châu mục, nhưng khi liếc nhìn qua, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Hắn không ngờ lại thấy một nữ nhân ở đây.
Đây là sủng thiếp sao?
Chắc hẳn không phải, bây giờ đang lúc cứu tế, ngay cả quan lại bại hoại cũng không dám dẫn theo sủng thiếp tới nơi cứu nạn, mà lại còn đưa vào chủ trướng.
Không lộ ra ý nghĩ, Triệu Tử Diệu liền nhanh chóng trình bày mục đích.
Bùi Oanh ngồi bên cạnh lắng nghe.
Rõ ràng Triệu Tử Diệu đã chuẩn bị kỹ lưỡng, lời nói mạch lạc, trọng điểm rõ ràng.
Đây là một tấm lòng cam kết.
Triệu gia bao đời làm nghề buôn bán, phụ thân của Triệu Tử Diệu – chủ nhân của dược điền Hồng Hồ, là gia chủ Triệu Giang, có một vài em trai nhưng người có tài năng kinh doanh trong thế hệ này chỉ có Triệu Giang.
Các thúc bá của Triệu Tử Diệu ngày thường chỉ biết ăn chơi trác táng, thiếu tiền lại tìm đến Triệu Giang. Nay phu thê Triệu Giang bất ngờ qua đời, Triệu Tử Diệu hiểu nếu không nhanh chóng làm gì đó, cơ nghiệp cha hắn gây dựng sẽ bị các thúc bá với cớ dòng tộc cướp đoạt hết.
Quân đội đi đâu cũng cần bạc, Triệu Tử Diệu sẵn lòng cung cấp tiền bạc, đổi lại được Hoắc Đình Sơn – người mà hắn xem là quyền quý mới của Ký Châu – che chở.
Nghe xong lời của Triệu Tử Diệu, trong trướng im lặng, hắn cúi đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Phu nhân nghĩ thế nào?" Hoắc Đình Sơn đột nhiên hỏi.
Bùi Oanh quay sang nhìn hắn, mắt hơi mở to, không ngờ hắn lại hỏi nàng.
Theo nàng thấy, loại đến dâng bạc này, hắn lại thiếu bạc, sao lại không nhận?
Hay hắn chê Triệu công tử đưa không đủ?
Có kẻ đem bạc tới còn không mừng, hắn lại chê.
Bùi Oanh không nói, nhưng những gì muốn nói lại bộc lộ qua ánh mắt trong sáng.
Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ trên bàn: "Phu nhân chớ coi thường sức mạnh dòng tộc."
Thiên hạ, đại tộc cùng một nhà.
Ở xứ lạ gặp người đồng họ, dù là họ Triệu ở Hà Đông hay Yến Bắc gặp nhau cũng có thể vỗ vai gọi anh em.
Giữa các tộc cùng hơi cùng sức, tương trợ lẫn nhau, nhiều nơi đã trở thành hào cường. Không kể đến Triệu thiên tử, nay ở Trường An có một quyền thần cũng họ Triệu, mà theo hắn biết, tổ tiên người này không phải gốc Trường An, hình như là từ miền Bắc.
Không phải Hoắc Đình Sơn dẫn theo vạn quân thiết kỵ cũng sợ dòng tộc họ Triệu, mà là có chuyện phải cân nhắc được mất.
Hắn vừa tiếp quản Ký Châu, nơi này không giống U Châu, đất U Châu hắn đã nắm rõ, các tộc lớn tại đó hắn đều hiểu rõ ngọn nguồn.
Nhưng ở Ký Châu thì chưa được như vậy.
Huống chi, hắn vừa thu được bảo khố của quân giặc Lam Cân và châu mục Ký Châu, hiện giờ không còn thiếu bạc như trước nữa.
Nói đơn giản, điều kiện mà tiểu tử này đưa ra chưa đủ khiến hắn động tâm.
Bùi Oanh hiểu ý ngoài lời của Hoắc Đình Sơn, nhưng vẫn muốn giúp đỡ bằng hữu của con gái: "Vậy à, vậy chi bằng đợi thêm xem thế nào."
Chờ điều tra rõ ràng rồi hãy quyết định.
Triệu Tử Diệu trong lòng dấy lên cơn sóng lớn, Hoắc Châu mục vậy mà lại hỏi ý kiến vị phu nhân kia, rốt cuộc vị phu nhân này có lai lịch thế nào?
Triệu Tử Diệu nhận ra Bùi Oanh có ý muốn giúp đỡ hắn, nhưng cũng không thể hoàn toàn gửi gắm hy vọng vào nàng.
Chờ, chờ đợi đến bao giờ mới có thể?
Nếu chuyện này kéo dài, khó mà tránh khỏi biến cố.
Triệu Tử Diệu lần nữa quỳ xuống dập đầu: “Đại tướng quân, gia phụ từng nói với tiểu nhân một việc, mười mấy năm trước người từng đi buôn ở huyện Vũ Khang thuộc Tịnh Châu. Khi gần đến Vũ Khang, bất ngờ gặp phải cướp, mọi người ai nấy đều tự chạy thoát thân, gia phụ bị lạc khỏi đoàn người, chỉ còn lại một gia nô bên cạnh. Lúc ấy, người không dám vào huyện ngay, lo sợ gặp phải kẻ cướp đón đường, tình cờ gặp được một cái động trên núi nên vào đó lánh nạn, dự định qua đêm, hôm sau mới lên đường. Nào ngờ trong động lại phát hiện một đống đá có màu đỏ đen.”
Bùi Oanh không khỏi ngạc nhiên: “Là mỏ sắt?”
Màu đỏ vốn rất đặc trưng, oxit sắt chính là màu đỏ.
Hoắc Đình Sơn đang gõ ngón tay trên án bỗng dừng lại.
Triệu Tử Diệu hơi sững người, không ngờ vị phu nhân này lại biết về mỏ sắt, có lẽ nàng xuất thân từ gia đình quyền thế, hoặc là bà con của Hoắc Châu mục.
Triệu Tử Diệu gật đầu: “Đúng vậy, gia phụ cũng nói đó là mỏ sắt. Người gia nô đi cùng không nhận ra, gia phụ trước nay cũng chưa bao giờ nói ra điều này, chỉ nói lại cho mình tiểu nhân mà thôi.”
Mỏ sắt là việc trọng đại, hơn hẳn việc rèn công cụ nông nghiệp, ngày nay còn dùng để chế tạo vũ khí.
Đó là vùng đất của Tịnh Châu, mà Triệu Giang là người Ký Châu, cũng chỉ là một thương nhân, không muốn dính vào việc hệ trọng như mỏ sắt, vì vậy khi phát hiện ra, ông ta giả như không thấy, chỉ tiết lộ với đứa con trai với hy vọng trong tình huống khẩn cấp sau này có thể giữ mạng.
Triệu Tử Diệu không đề xuất điều kiện, mà thẳng thắn nói ra tất cả, điều này khiến Hoắc Đình Sơn hiểu rằng hắn thật sự chưa từng tới cái động mà cha hắn đã nhắc tới.
Hoắc Đình Sơn nói: “Việc này ta đã nắm rõ, trước khi điều tra rõ ngươi không cần để tâm tới những thúc bá của mình.”
Triệu Tử Diệu mừng rỡ: “Tạ ơn đại tướng quân.”
Chuyện quan trọng đã nói xong, Triệu Tử Diệu tự giác lui xuống.
Bùi Oanh thầm thở dài trong lòng.
Hắn chỉ lớn hơn con nàng một, hai tuổi, vậy mà giờ đã phải dốc hết tâm tư để chuẩn bị cho tương lai.
Hoắc Đình Sơn nhìn thấy Bùi Oanh vẫn còn nhìn theo hướng Triệu Tử Diệu rời đi, “Phu nhân, đứa trẻ Triệu gia này song thân đều mất, lại chỉ là con nhà thương nhân, không thể làm con rể.”
Bùi Oanh kinh ngạc vô cùng: “Ngài đang nói gì vậy?”
Hoắc Đình Sơn nhìn vào đôi mắt tròn xoe của nàng, nhớ đến lúc trước hai người đã ba lần quy ước về Mạnh Linh Nhi, rồi bổ sung thêm: “Vừa rồi chẳng qua chỉ là lời khuyên nhủ, không phải ta muốn can thiệp vào hôn sự của tiểu thư.”
Tiểu tử họ Triệu nhờ Mạnh Linh Nhi truyền lời, mà tiểu cô nương lại đồng ý, chứng tỏ nàng không có ấn tượng xấu về cậu ta.
Hơn nữa, nàng đã đến độ tuổi mơ mộng đầu đời, gặp một thiếu niên cùng tuổi có thể nảy sinh chút cảm xúc cũng là lẽ thường.
Bùi Oanh khẽ hé môi, cuối cùng cũng không nói được lời nào.
Nàng và hắn có khoảng cách thế hệ, người này hoàn toàn không nghĩ rằng việc kết hôn ở tuổi mười lăm là điều không hợp lý.
Cũng phải thôi, nàng và hắn cách nhau ít nhất là hai nghìn năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/den-tu-hien-dai-mau-than-ta-danh-chan-tu-phuong/chuong-36.html.]
Mỗi ba năm là một thế hệ, khoảng cách giữa họ đủ để đào hàng trăm chiến hào, nếu tất cả xếp chồng lên nhau, hẳn là một vực sâu Somalia.
Hoắc Đình Sơn nhíu mày: “Phu nhân vì sao lại có biểu cảm này?”
Ánh mắt nàng nhìn hắn lúc này, cứ như thể hắn là kẻ khó hiểu.
Bùi Oanh thở dài nói: “Tướng quân ngài nghĩ quá xa rồi, con gái mới mười lăm tuổi, đến khi nàng mười tám, ta mới tính đến chuyện hôn nhân.”
Trong lòng Bùi Oanh lại thầm nghĩ, nếu con gái không muốn lấy chồng, thì không cưới cũng chẳng sao.
Hoắc Đình Sơn khó hiểu, lần đầu tiên hắn gặp một mẫu thân không hề sốt ruột như vậy.
Thiếu niên tài năng cùng tiểu thư xinh đẹp đều cần phải tranh đoạt, thế nên hiện nay thịnh hành hứa hôn từ khi còn nhỏ, đính ước chỉ bụng, khi đủ tuổi thì lập tức thành thân.
Nhưng đã hứa không can thiệp vào hôn sự của Mạnh Linh Nhi, mà cũng không đáng để cãi nhau vì chuyện này, Hoắc Đình Sơn liền không nói thêm gì nữa.
---
Rời khỏi chủ trướng đi được một đoạn, Triệu Tử Diệu vẫn còn mơ hồ.
Hắn đã thành công.
Dù biết rằng chỉ cần có mỏ sắt, Hoắc U Châu nhất định sẽ động tâm, nhưng mọi việc lại thuận lợi quá mức. Hoắc U Châu không hề nghi ngờ lời hắn, nghe xong liền lập tức đồng ý.
Đi được một đoạn, Triệu Tử Diệu nhìn thấy Mạnh Linh Nhi vừa dùng xong bữa tối đang đi dạo tiêu thực.
“Mạnh tiểu thư.” Triệu Tử Diệu gọi.
Mạnh Linh Nhi quay đầu, nhìn thấy Triệu Tử Diệu, lại thấy hắn đi từ hướng đó tới: “Triệu công tử, ngươi gặp tướng quân trở về rồi sao?”
Triệu Tử Diệu gật đầu, lại khom người trước Mạnh Linh Nhi: “Đa tạ Mạnh tiểu thư đã giúp đỡ, tại hạ đã được như nguyện.”
Mạnh Linh Nhi thấy hắn chân thành cực độ, không khỏi đỏ vành tai: “Ngươi làm ta thấy có chút áy náy, thật ra ta chỉ nói với mẫu thân một tiếng, để người chuyển lời đến tướng quân mà thôi.”
Thao Dang
Triệu Tử Diệu sững sờ: “Lệnh đường?”
“Đúng vậy, mẫu thân ta thường dùng bữa với tướng quân, ta liền nhờ người chuyển lời giúp.” Mạnh Linh Nhi chẳng thấy có gì không tiện nói.
Dù hắn không biết mẫu thân nàng đã làm thế nào, nhưng hiện tại hai mẹ con nàng là khách quý của quân đội U Châu, được chiêu đãi rất trọng thị.
Triệu Tử Diệu chợt nhớ đến vị phu nhân trong chủ trướng, lúc đó hắn không dám nhìn kỹ, chỉ cảm thấy giọng người ấy dịu dàng, phong thái ung dung, nào ngờ đó chính là mẫu thân của Mạnh tiểu thư.
Trong mắt Triệu Tử Diệu thoáng hiện nét ghen tị và bùi ngùi.
Vị phu nhân ấy chắc chắn yêu thương con gái vô cùng, nên mới lo nghĩ chu đáo đến vậy, hắn cũng từng có song thân yêu thương mình như thế, nhưng giờ đây đã âm dương cách biệt.
Triệu Tử Diệu nghiêm túc: “Phiền Mạnh tiểu thư thay tại hạ chuyển lời đến lệnh đường, sau này nếu cần đến tại hạ, tại hạ nguyện dốc sức.”
“Ôi, Triệu công tử khách khí rồi.”
---
Ngày qua ngày trôi đi, lấy huyện Tam Hương làm trung tâm, quân U Châu dần mở rộng ra ngoài để cứu trợ, sau đó lại tới một huyện khác, cùng với quân Ký Châu địa phương cùng hỗ trợ cứu nạn.
Chớp mắt mười ngày trôi qua, lần cứu trợ này đã đến hồi kết.
Lúc trước Hoắc Đình Sơn nói nhiều nhất là mười ngày, quả không sai, đúng mười ngày sau, chỉnh đốn quân đội quay về quận Viễn Sơn.
Mẹ con Bùi Oanh ngồi trong xe ngựa, đoàn xe đi không nhanh. Mạnh Linh Nhi ngửi vỏ quýt, cố giữ bình tĩnh, tò mò hỏi chuyện: “Mẫu thân, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến quận Viễn Sơn? Con thật sự muốn nhanh đến đó.”
Đôi tay đặt trên đầu gối của Bùi Oanh dần siết lại, vạt váy nhăn nhẹ.
“Mẫu thân, người có muốn mau chóng về quận Viễn Sơn không?” Mạnh Linh Nhi nói xong, tự gật gù: “Con đoán mẫu thân cũng muốn về mà, trước đây con có nghe Tân Cẩm kể, phủ châu mục ở quận Viễn Sơn lớn hơn và đẹp hơn phủ quận thủ ở quận Trường Bình nhiều…”
Sau khi luyên thuyên một hồi, Mạnh Linh Nhi chợt nhận ra mẫu thân mình không đáp lại.
“Phải chăng mẫu thân cũng bị say xe?” Linh Nhi thắc mắc.
Không thể nào, thể chất của mẫu thân tốt hơn nàng nhiều, chưa từng bị say xe trước đây.
“Không, chỉ là có chút mệt thôi.” Bùi Oanh đáp khẽ.
Mạnh Linh Nhi nhanh tay sắp xếp lại chỗ ngồi cho mẫu thân: “Vậy người hãy chợp mắt một chút, con đoán khoảng giờ Thân chúng ta sẽ đến huyện Địch Xuân, đến lúc đó con sẽ gọi người dậy.”
Huyện Địch Xuân là một huyện nhỏ nằm ở rìa quận Viễn Sơn. Tới đây, coi như họ đã trở về đất quận Viễn Sơn, chỉ còn nửa ngày đường nữa là đến phủ châu mục. Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai giờ Mùi sẽ tới nơi.
Đoàn xe đến trước khách điếm lớn nhất ở huyện Địch Xuân, bên trong tiểu nhị nghe động vội vàng ra đón, khi thấy từng con ngựa cao to, hít một hơi kinh ngạc, vội bước nhanh tới.
Sa Anh xuống ngựa: “Tất cả phòng trống trong quán, chúng ta đều muốn.”
Tiểu nhị cúi đầu, khom lưng đáp lời.
Sau khi con gái xuống xe, Bùi Oanh lấy một chiếc mũ che phủ và chuẩn bị xuống xe.
Đến cửa xe, nàng thấy một bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh, người đó đưa tay lên, bàn tay rắn chắc với những vết sẹo nhẹ mở ra.
Hàng mi của Bùi Oanh khẽ run, nhưng chỉ sau hai nhịp, nàng đặt tay mình lên đó.
Hoắc Đình Sơn, người quen thuộc với chiến trường, làn da rám nắng đậm màu hơn màu lúa mì một chút. Lúc này, bàn tay rắn chắc ấy nắm lấy một làn da trắng ngần, như một con chim trắng đậu trên cành cây.
Trong khoảnh khắc đó, cành cây như sống lại, hóa thành dây leo, ôm trọn con chim nhỏ.
Tim Bùi Oanh đập thình thịch. Khi bàn tay ấy siết lại, nàng theo phản xạ muốn rút tay về.
Nhưng hắn giữ c.h.ặ.t không buông, ánh mắt sâu thẳm: “Phu nhân nên sớm quen với điều này, nếu không ngày mai về đến phủ châu mục biết làm sao?”
Rõ ràng bị che chắn bởi mũ, nhưng Bùi Oanh vẫn nghiêng đầu, tránh ánh mắt của hắn: “Ta biết rồi.”
Phía trước, Mạnh Linh Nhi đi nhanh một đoạn, thở dốc, cảm giác mình vừa sống lại, rồi quay đầu nhìn.
Nàng ngẩn ngơ khi thấy hắn ở bên cạnh xe ngựa, đứng gần mẫu thân đến thế.
Không hiểu vì sao, Linh Nhi cảm thấy có chút cảnh giác. Nhưng khi nhìn kỹ, họ chỉ đứng gần nhau, không hề có tiếp xúc.
Linh Nhi thì thầm: “Xem ra ngồi xe lâu làm ta đầu óc mơ hồ.”
Đoàn người vào khách điếm.
Lúc này đúng giờ cơm, trong đại sảnh có vài ba thực khách đang dùng bữa, thấy Hoắc Đình Sơn cùng đoàn người bước vào, vài thực khách đang trò chuyện cũng im lặng.
Ở thời đại này, dân thường không dám chống lại quan viên, huống chi là những người mang đao bên mình.
Linh Nhi không có hứng ăn, nói muốn dùng bữa trong phòng. Bùi Oanh nghe theo nàng, hai mẹ con lên lầu.
Tân Cẩm mang bữa tối vào phòng, đặt thức ăn xuống xong rồi nhanh chóng lui ra.
Bùi Oanh ngắm nhìn Tân Cẩm hồi lâu, khi nàng rời đi, bất chợt quay sang Linh Nhi nói: “Con ăn trước đi, ta có chút việc phải ra ngoài, lát nữa ta sẽ về.”
Linh Nhi chớp mắt, định hỏi mẫu thân đi đâu, nhưng thấy nàng đã đứng dậy, hành động có chút vội vàng.
Bùi Oanh ra khỏi phòng, gọi Tân Cẩm đang định quay về phòng.
Tân Cẩm nhanh chóng bước tới, vẫn giữ dáng vẻ cung kính: “Phu nhân có điều gì căn dặn?”
Bùi Oanh kéo tay nàng ra cuối hành lang vắng người: “Tân Cẩm, ngày mai khi về đến quận Viễn Sơn, ngươi không cần theo xe về phủ châu mục. Hãy xuống giữa chừng mua một ít đồ giúp ta.”
Tân Cẩm hỏi: “Phu nhân muốn mua gì?”
Đầu tai của Bùi Oanh hơi ửng đỏ, giọng hạ thấp: “Thuốc tránh thai, ngươi đi tìm ở hiệu thuốc, chỉ cần năm liều là đủ.”
Tân Cẩm ngạc nhiên.
Bùi Oanh nhanh chóng đặt tiền bạc vào tay nàng: “Chuyện này nhờ ngươi.”
Tân Cẩm nghiêm nét mặt: “Phu nhân cần gì phải cảm ơn nô tỳ, chuyện này cứ giao cho nô tỳ, nô tỳ sẽ làm chu toàn.”
Nghe giọng nàng tự nhiên, Bùi Oanh âm thầm thở phào.
Thuốc tránh thai là nhất định phải mua.
Đừng nói nàng và Hoắc Đình Sơn chỉ là nhân duyên tạm thời, dù không phải vậy, chỉ cần điều kiện y tế cổ đại này, và việc Linh Nhi là con một nhiều năm, nàng cũng không định sinh thêm con.
Dặn dò Tân Cẩm xong, Bùi Oanh trở về phòng.
Tim vẫn đập mạnh, nàng quay ra cửa sổ nhìn, hoàng hôn đã tắt, màn đêm đang dần buông xuống, ánh trăng chậm rãi nhô lên, theo thời gian trôi càng lên cao.
“Mẫu thân, người đang nhìn gì vậy? Bên ngoài có gì hay đâu, mau lại dùng bữa.” Linh Nhi tò mò quay đầu, nhìn ra ngoài, chỉ thấy một vầng trăng sáng, không có gì đặc biệt.
Bùi Oanh chỉ khẽ mỉm cười.
Cùng lúc đó, Sa Anh và các võ tướng đang dùng bữa dưới đại sảnh.
Lúc này không phải thời điểm hành quân, rượu không bị cấm, Hoắc Đình Sơn gọi thêm rượu.
Sau những ngày cứu trợ, đây là đêm đầu tiên họ được qua đêm tại khách điếm, Hùng Mậu và mấy người ăn uống no say, nhanh chóng dọn sạch bàn.
No nê, Hùng Mậu thấy Hoắc Đình Sơn đứng dậy đi lên lầu: “Chủ nhân, ngài về sớm vậy sao?”
“Dạo này bận rộn, nghỉ sớm một chút.” Hoắc Đình Sơn không ngoảnh đầu lại.
Hùng Mậu lầm bầm: “Nhưng ngày mai không có việc gì, nghỉ ngơi thế này chỉ nhắm mắt một cái, trời đã sáng, thật thấy phí thời gian khi đi ngủ sớm thế.”
Tần Dương cười: “Sa Anh phong lưu, đêm nào cũng không muốn ngủ, ngươi là kẻ không biết lãng mạn, tự dưng sao cũng không muốn nghỉ?”
Hùng Mậu hừ lạnh: “Ngươi không hiểu lãng mạn, thê tử ta nói ta tốt lắm.”
Sa Anh cười cợt hắn: “Tẩu tử là nhìn trúng bộ dáng mạnh mẽ của ngươi như võ tướng, chứ đâu phải vì tính tình của ngươi.”
Hùng Mậu nổi giận, muốn xông tới đánh.
Một lúc sau, câu chuyện chuyển sang chủ đề về các nữ tử.
“Nghe nói, chủ tử hình như lâu rồi không tìm đến nữ nhân. Quận Viễn Sơn đâu có nhỏ như huyện Bắc Xuyên, nơi này có không ít thanh lâu thượng hạng, các nữ tử trong đó đều là sắc nước hương trời.” Sa Anh vuốt cằm, nhớ lại.
Tần Dương cười mỉm, tự rót cho mình chút rượu còn lại trong vò: “Sao? Ngươi định tiến cử cho chủ tử? Nếu là trước đây thì không nói, nhưng ngươi thử xem, từ lúc chủ tử gặp Bùi phu nhân, còn ai có thể lọt vào mắt ngài.”
Dừng một lát, Tần Dương lại nói: “Ngươi kiếm được một người có nhan sắc gần giống Bùi phu nhân, có lẽ còn có cơ hội.”
Sa Anh nhếch môi: “Ta muốn tìm, nhưng biết tìm đâu ra?”
Tần Dương thở dài: “Vậy nên bớt lo chuyện của chủ tử đi, thêm thắt quá cũng chẳng đẹp gì.”
Trăng lên rồi lại lặn, một đêm trôi qua trong yên tĩnh.
Vì có tâm sự trong lòng, tối qua Bùi Oanh không ngủ ngon, sáng hôm sau dậy cũng không có tinh thần, trái lại, Mạnh Linh Nhi qua một đêm thì tràn đầy sức sống.
Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn, đội ngũ lại tiếp tục lên đường.
Qua mấy canh giờ vất vả đi đường, nhóm của Bùi Oanh cuối cùng cũng về đến phủ châu mục vào chiều hôm đó.
Mạnh Linh Nhi như thường lệ vội vã xuống xe, Bùi Oanh hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, sau đó bước tới cửa xe.
“Phu nhân, xin mời.” Bàn tay to quen thuộc ấy đưa tới.
Bùi Oanh ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng đưa tay ra.
“Tối nay ta sẽ qua thăm phu nhân.” Hoắc Đình Sơn kéo nàng xuống khỏi xe, ngón tay cái vuốt ve cổ tay nàng.
Bùi Oanh khẽ giật mình, tuy trong lòng biết hắn sẽ đến, nhưng không ngờ vừa mới về tới phủ châu mục, hắn đã nhắc tới chuyện này.
Ánh mắt Bùi Oanh chợt d.a.o động, giọng nàng thấp, không có chút tự tin: “Tướng quân, hôm nay đi đường vất vả, ta có chút mệt, hay để ngày mai đi.”
Hoắc Đình Sơn gật đầu.
Ánh mắt Bùi Oanh sáng lên, nhưng ngay lập tức nghe hắn cười nói: “Bây giờ mới là giờ Mùi, phu nhân nghỉ vài canh giờ, đêm đến sẽ có tinh thần.”