Đều Nghe Em - Chương 1,2,3,4: Tôi không giỏi sao?
Cập nhật lúc: 2024-08-11 23:23:27
Lượt xem: 2,135
1.
Tôi rất thích xem mấy drama marketing bẩn của mấy tiệm bán trà sữa trên mạng.
Múi cơ bụng trắng trẻo, à không, là trà sữa, tôi thực sự rất thíh=ch trà sữa.
Tiếc là xem không bao nhiêu thì hết, không đã mắt, thật sự không đã mắt chút nào.
Tôi mở WeChat, lại lướt thấy một video một anh chàng đẹp trai lau sàn bằng cơ bụng.
Vốn dĩ đang buồn ngủ, ngay giây sau lập tức tỉnh như sáo.
Không phải chứ, ai dạy anh làm thế này? Anh còn coi cây lau sàn là cái cây lau sàn không, còn coi tôi là người xem không hả?
Nhưng mà thằng này là ai nhỉ, sao lại nằm trong danh sách bạn bè của tôi từ bao giờ mà không có ghi chú gì cả.
Tôi bình luận: [Lại đây, lau lên người tôi này.]
Bình luận xong, cảm thấy chưa đủ hả dạ, lại đăng một bình luận khác.
Tôi bình luận: [Anh là con một à? Sao không quay cả em trai, hay là anh không thân với em trai?]
Không đúng, anh ta cũng không lộ mặt, lỡ đâu là bạn trai hờ, hoặc có khi không phải anh mà là chú, bác thì sao.
Anh ta trả lời bình luận của tôi: [Lương Ngữ, hóa ra ngoài đời cô là người như vậy.]
Anh ta biết tôi? Tôi thì sao? Tôi chỉ phạm phải lỗi lầm mà mọi phụ nữ trên thế giới đều mắc phải thôi.
Tôi xem lại tin nhắn, chỉ có một tin nhắn hệ thống thông báo đã thêm bạn thành công.
Tôi nhắn tin riêng cho anh ta: "Anh là ai?"
Biệt danh của anh ta là "Tam Ngôn Lưỡng Ngữ" (Ba lời ngắn gọn).
Anh ta trả lời: [Lần trước cô nói không thích đàn ông, nói không mê nam sắc, hóa ra đều là nói dối.]
Tôi nói tôi không mê nam sắc? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Tôi mãi mãi yêu những anh chàng 18 tuổi, sáu múi cơ bụng, cao 1m80.
À, tôi nhớ ra rồi, hình như đã nói một lần.
Tôi trả lời tin nhắn: [Anh là cháu trai của bà dì ba nhà hàng xóm à?]
Anh ta trả lời: [Ừ, tôi là Hứa Ngôn.]
Thi đại học xong không lâu, hàng xóm có giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi không cãi lại được nên phải thêm bạn, nhưng cuối cùng vẫn tìm cớ từ chối.
Nhưng sao không ai nói cho tôi biết thằng nhóc này có thân hình khá thế này hả!
Tôi lục lại tin nhắn với hàng xóm, nhìn ảnh thì thấy anh ta có vẻ hơi đậm người, hoàn toàn không giống với video mặc đồ thì gầy mà cởi đồ thì toàn cơ bắp kia.
2.
Đúng lúc này, nhà bên cạnh đột nhiên rất ồn ào, tôi mở cửa ra xem, hình như nhà chị Trần hàng xóm có người thân đến chơi.
Chị Trần mời tôi: "Tiểu Ngữ, có làm phiền em không? Xin lỗi nhé, hôm nay là sinh nhật mẹ chị, người thân đến ngồi chơi một chút, sắp ăn cơm rồi, em có muốn qua ăn cùng không?"
Cửa mở, tôi liếc một cái là thấy ngay anh chàng đẹp trai bên trong, nhan sắc thật sự rất đỉnh, ngũ quan chẳng khác gì được điêu khắc mà ra.
Anh chàng vừa ngẩng lên, bốn mắt giao nhau.
Tôi thề, anh ta là người đẹp trai nhất, đẹp trai nhất, đẹp trai nhất mà tôi từng gặp trong đời thực.
Tôi rưng rưng từ chối, "Không đâu chị Trần, em không làm phiền mọi người đâu, em còn việc khác." Người thân của chị ăn cơm, em chen vào làm gì chứ.
Ừm, sao chị Trần không giới thiệu mấy anh chàng đẹp trai như này cho tôi chứ.
Về đến nhà, tôi nghĩ đến chủ đề vừa nói chuyện chưa xong.
Tôi gửi tin nhắn cho Hứa Ngôn: [Video của cậu chỉnh sửa quá đà à?]
Hứa Ngôn trả lời ngay: [Không hề chỉnh sửa gì cả.]
Tôi: [Tôi không tin, trừ khi tôi tận mắt thấy.]
Hứa Ngôn trả lời: [Mở cửa, tôi lau cho cô xem.]
3.
Thằng nhóc đó ở ngay bên cạnh à? Không thì sao lại đến nhanh thế được.
Tôi vui vẻ mở cửa, nhìn thấy bên ngoài không ngờ lại chính là anh chàng đẹp trai lúc nãy. Tôi vẫn còn cố nhìn quanh hành lang, không hề thấy bóng dáng người đàn ông có vẻ đậm người nào cả.
Mẹ kiếp, tên con trai thích lau nhà thối tha, lừa chị, đùa giỡn với chị mày phải không.
Tức giận đến mức tôi lập tức nhắn tin mắng hắn.
Tôi nhắn: [Đồ kh/ốn n/ạn, con ruồi thối tha, lừa chị vui lắm à? Tốt nhất là mày xuất hiện trước mặt chị ngay lập tức, nếu không chị sẽ đến nhà mày xử mày đấy.]
Khuôn mặt điển trai của anh chàng thoáng chút ngạc nhiên, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói: "Chào anh đẹp trai, anh cần gì sao?"
Giọng nói dễ nghe của anh ta vang lên: "Cô không nhận ra tôi à?"
Tôi hỏi lại: "Tôi nên nhận ra anh sao?"
Nếu tôi quen biết một anh chàng đẹp trai thế này thì hắn có hoá thành tro tôi cũng sẽ nhận ra là đằng khác, nên chỉ có thể là không quen thôi.
Anh ta cười nhẹ: "Không nhận ra thì thôi, chị họ tôi bảo cô sang nhà ăn cơm."
Anh biết đấy, tôi không thể từ chối một anh chàng đẹp trai ở cấp độ này được: "Được thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/deu-nghe-em/chuong-1234-toi-khong-gioi-sao.html.]
"Nhưng cô phải chờ một chút, tôi đi báo cho mọi người biết đã."
"Được." Nhà anh mà ăn cơm cũng phải báo cáo trước à?
Tam Ngôn Lưỡng Ngữ nhắn tin lại cho tôi: "Tôi đến rồi, thấy trước cửa nhà cô có một anh chàng đẹp trai đứng đó, tôi liền rời đi."
Tôi nhắn: [Hôm nay cậu cũng đến nhà chị Trần à?]
Tam Ngôn Lưỡng Ngữ: "Ừ, để lại giỏ trái cây rồi đi luôn."
Lúc này anh chàng đẹp trai và chị Trần cùng bước vào. Chị Trần nhìn thấy tôi liền cười tươi: "Tiểu Ngữ, lại đây, nhanh ngồi đi, đừng khách sáo, Ngôn Hứa Ngôn, chăm sóc Tiểu Ngữ cho tốt nhé."
Tôi nhìn sang anh chàng đẹp trai: "Anh tên Ngôn Hứa Ngôn à?"
"Ừ."
"Cái tên lạ thật."
Ngôn Hứa Ngôn nhếch môi cười: "Chịu thôi, gia đình tôi thích gọi vậy."
Nụ cười đó làm tim tôi đập rộn ràng, tuần này tôi chắc không thể thích thêm ai khác ngoài anh chàng này, thề.
"À, phải rồi, anh có quen Hứa Ngôn không?"
Ngôn Hứa Ngôn ngừng lại vài giây: "Quen, đều là họ hàng." Nói xong, anh ta nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi lẩm bẩm: "Trùng hợp thật, cả hai đều có chữ 'Ngôn' trong tên."
Chị Trần đột nhiên ngắt lời tôi: "Tiểu Ngữ, còn sớm lắm mới ăn cơm, hai đứa có muốn chơi trò gì đó không? Ở đây có nhiều bộ bài lắm."
Cũng được: "Ngôn Hứa Ngôn, anh có chơi Vương Giả Vinh Diệu không? Chơi vài ván nhé?"
"Được, tôi chơi ở khu QQ, không chơi ở khu WeChat."
"Được thôi."
4.
Tôi vừa bước vào phòng thì bạn thân Tô Ninh của tôi gọi đến. Tôi chỉ đành nhận máy rồi đưa điện thoại lên tai.
Kết quả tiếng hét vang vọng của cô ấy quá lớn, tôi lại quên chỉnh âm, vậy mà cái giọng the thé kia cứ vô tư vang vọng khắp phòng khách:
"Lương Ngữ, đồ kh/ốn nạ/n, mày lại có người mới nữa rồi à, ba ngày một người mới, giỏi quá ha."
"Đừng nghĩ đến việc chối cãi, tao đã thấy hai người trong phòng rồi."
"Cái tên người chơi lần trước của mày để tao chơi vài ngày, giọng cậu ta gọi 'bà xã' thật sự làm tao phát đi/ên."
Tôi vừa hạ âm lượng vừa tìm lỗ để chui.
Xong rồi, xong rồi, bí mật biến thái của tôi sắp bị phơi bày rồi, hình tượng mà tôi dày công xây dựng sắp tan thành mây khói rồi.
Ngôn Hứa Ngôn ngước mắt lên, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn tôi.
Tôi lập tức chối: "Cô ấy nói bậy đó, tôi không có thuê người chơi, không có ba ngày đổi một người, cũng không có trêu chọc cậu ấy, càng không có bảo cậu ấy gọi tôi là bà xã."
"Anh tin tôi đi, những gì tôi nói đều là sự thật."
Ngôn Hứa Ngôn nhướng mày, cười như không cười: "Ừ, tôi tin, mở game đi."
Tôi chọn Lỗ Ban, còn Ngôn Hứa Ngôn chọn pháp sư.
Anh ấy tấn công rất dữ dội, vừa vào trận đã có mạng đầu tiên.
Tướng giữa đội đối phương gõ chữ: [Không biết điều, cậu ăn thuốc nổ à?]
Đường giữa đánh nhau ác liệt, còn tôi ở đường dưới chỉ biết làm cái bao cát.
Cái tên tướng mới c.h.ế.t tiệt đó mạnh quá, không đánh lại được.
Rừng đối phương gõ chữ: "Tiểu Lỗ Ban đừng sợ, chúng tôi dần cậu nhiều lần là để thịt mềm hơn đấy."
Mẹ kiếp, thật sự quá đáng.
Tôi nhìn thoáng qua, ngoài đường giữa, các đường khác đều bị áp đảo, hy vọng duy nhất của toàn đội.
"Tình yêu đến muộn một chút cũng không sao, nhưng nếu anh không đến, đường dưới thật sự sẽ mất đấy."
"Tôi đến rồi, chờ tôi nhé."
"Ừ." Chờ đi, bắt chị à, sớm muộn gì chị cũng bắt các người phải trả nợ máu.
"A Ngữ, bình thường cô cũng chơi như thế này với họ à?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Họ? Anh ta đang nói đến những người chơi thuê à?
Tôi nghĩ một chút, "Gần vậy, nhưng họ giỏi hơn."
Ngôn Hứa Ngôn nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi không giỏi sao?"
À, cái này nói sao đây: "Giỏi chứ."
"Vậy cô thấy giọng tôi có hay không?"
"Hay chứ." Giọng chuẩn của một anh chàng đẹp trai, thật sự làm người khác mê mẩn.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, đầy mong đợi: "Vậy sau này cô chơi với tôi có được không, đừng chơi với họ nữa?"
Ừm, ánh mắt này thật làm tôi đau lòng.
Sao tôi lại cảm thấy anh ta như một chú cún con đang mong đợi phản hồi từ chủ nhân thế nhỉ.
"Được thôi." Ừm, đôi má đáng yêu của anh ta có phải cũng chỉ có thể để tôi hôn hay không nhỉ.
Tôi không dám hỏi thành lời.