Đều Nghe Em - Chương 15,16: Đừng chia tay nhé.
Cập nhật lúc: 2024-08-11 23:31:00
Lượt xem: 1,359
15.
Những ngày tiếp theo, tôi không hề chú ý đến Hứa Ngôn. Dù vậy thì mỗi ngày hắn vẫn gửi cho tôi một video về cơ bụng của hắn.
Mỗi khi tập hợp, ánh mắt của Hứa Ngôn đều lặng lẽ tìm kiếm tôi.
Tôi chỉ liếc nhìn hắn một cái, đầy vẻ đắc ý.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.
Nhớ lại video đặc biệt tối qua, hôm nay không khỏi lén lút liếc hắn một cái.
Hứa Ngôn nở nụ cười, rồi ngay lập tức trở lại nghiêm nghị: “Tất cả đứng nghiêm, đứng thẳng.”
Sau vài ngày, tư thế đứng quân sự của chúng tôi ngày càng thẳng tắp, đi trên đường thậm chí còn có cảm giác như mình cao một mét tám.
Một huấn luyện viên đi ngang qua đùa: “Tôi phát hiện lớp các bạn đứng quân sự đẹp nhất đấy.”
Một cô gái hét lên: “Báo cáo huấn luyện viên, huấn luyện viên càng đẹp trai, tôi đứng càng tốt.”
Một cô gái khác cũng hét lên: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi cũng vậy.”
“Báo cáo huấn luyện viên, nhìn huấn luyện viên đứng quân sự rất dễ chịu, đứng rất vui vẻ.”
Đồ đào hoa, thu hút bao nhiêu ánh mắt như thế.
Tôi liếc nhìn hắn một cái, giống như bảo “buổi chiều tan học đừng đi nhé!”
Hứa Ngôn nhướng mày: “Tuần này các bạn đã vất vả rồi.”
“Huấn luyện viên cũng rất vất vả.”
“Các bạn đều đã bị rám nắng.”
“Huấn luyện viên còn rám hơn.”
Haha, haha, Hứa Ngôn chắc phải tức ch/ết rồi.
Ừ, câu này đúng là đ.â.m vào chỗ đau của tôi, tôi cũng cảm thấy bản thân đen đi vài tông rồi.
Có người hét lên: “Nhưng huấn luyện viên đen vẫn là đẹp trai nhất.”
Hứ, nịnh bợ.
Khen Hứa Ngôn phổng mũi, có lợi gì cho mấy người đâu.
Hứa Ngôn nhướng mày, ánh mắt mang ý cười: “Các bạn... các bạn dù có rám nắng cũng vẫn là đẹp nhất.”
Hắn nói câu đó, mắt nhìn vào tôi.
Trái tim tôi bỗng rung động.
Tô Ninh cười thầm: “Tôi cảm thấy sắp ngửi thấy mem tình từ cậu rồi đấy."
Hứa Ngôn có phải mù rồi không, Tô Ninh hành động rõ ràng như vậy, còn phát ra âm thanh lớn như thế mà hắn không nghe thấy sao?
Nếu là tôi làm huấn luyện viên, nhất định tôi sẽ gân cổ lên quát.
Cười, cười cái gì, tôi có bảo anh cười đâu? Nói, nói cái gì, tôi có bảo anh nói đâu?
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, tôi đã nói với các huấn luyện viên khác rồi, lát nữa các lớp sẽ cùng nhau giao lưu vui vẻ một chút.”
Tô Ninh đẩy nhẹ tay tôi: “Nhỏ Hứa Ngôn nhà cậu cũng không tệ lắm, không bắt chúng tôi chạy nhiều, các lớp khác đều suýt kiệt sức rồi.”
“Hắn không phải của tôi.”
“Ồ.” Tô Ninh hét lớn: “Huấn luyện viên, chúng tôi muốn nghe câu chuyện của anh với người anh thích.”
Tôi vội vàng che miệng Tô Ninh: “Huấn luyện viên, nó nói bậy đó.”
Hứa Ngôn thoáng ngạc nhiên rồi nhẹ nhàng mỉm cười: “Có thể nói.”
Đột nhiên hắn nhìn tôi: “A Ngữ, tôi có thể nói không?”
Lúc này, người của các lớp khác cũng vừa đến gần chúng tôi, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía tôi.
“Wow!”
Huấn luyện viên lớp 3 vỗ vai Hứa Ngôn “Anh Hứa, cô gái đó có phải là…?”
Huấn luyện viên lớp 5 nghiêm nghị nói; “Dù hôm nay có thể thư giãn một chút, nhưng cũng không được quá ồn ào.”
“Nhưng A Ngôn, tôi cũng khá tò mò, tôi biết anh lâu rồi, chưa bao giờ thấy anh quan tâm đến một cô gái như vậy.”
Hứa Ngôn đi đến bên tôi: “A Ngữ, tôi có thể kể không?”
“Anh muốn kể thì cứ kể, liên quan gì đến tôi.”
Hứa Ngôn xoa đầu tôi, rồi lại nhận ra không phù hợp với hoàn cảnh, hắn rút tay lại:
“Khi tôi 14 tuổi, bà nội mà tôi yêu quý nhất qua đời, từ đó thâm tâm luôn cảm thấy trống rỗng."
“Tôi ngồi một mình trong công viên rất lâu, sau đó thấy một cô gái nhỏ, cô ấy đang đọc sách trong mái vòm, rất vui vẻ."
“Nụ cười trên gương mặt cô ấy, cũng nở rộ trong trái tim tôi."
“Sau đó tôi biết cô ấy là hàng xóm của chị họ."
“Vào một ngày chị họ nói sẽ giới thiệu một cô gái cho tôi, lúc đó tôi không biết là cô ấy, chỉ đăng một bức ảnh xấu lên."
“Sau đó mới biết là cô ấy, nhưng cô ấy không có hứng thú với tôi, tôi chỉ có thể lặng lẽ ở trong danh sách bạn bè của cô ấy."
“Sau đó sử dụng một chút kỹ xảo nhỏ để khiến cô ấy có hứng thú với tôi, nhưng cũng lừa dối cô ấy, khiến cô ấy tức giận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/deu-nghe-em/chuong-1516-dung-chia-tay-nhe.html.]
Hóa ra là vậy, “nhỏ nhỏ” là gì hả, anh có biết lịch sự là gì không hả?
Tôi chỉ lớn hơn anh một tuổi, cũng chỉ thấp hơn một chút thôi.
Ánh mắt mọi người lại đồng loạt nhìn về phía tôi.
Không phải chứ, nhìn tôi làm gì, hắn nói không phải tôi mà.
Tôi vội vàng chuyển chủ đề: “Huấn luyện viên, không phải nói là tổ chức hoạt động giải trí sao?”
“Ồ, đúng rồi.”
Tô Ninh hét lớn: “Hiểu được câu chuyện của huấn luyện viên, có thể coi là học tập, cũng có thể coi là hoạt động giải trí đấy.”
Mẹ nó, người phụ nữ này đi tìm đường ch ết lại không có gan xuống mộ, muốn bà đây giúp một tay không.
Một cô gái lớp khác hỏi: “Huấn luyện viên, vậy cô gái đó từ chối anh sao?”
Hứa Ngôn cười: “Không, vì tôi chưa tỏ tình, thôi, câu chuyện đến đây là hết rồi.”
16.
Buổi tập quân sự hôm nay là ngày nhẹ nhàng nhất trong mấy ngày qua, thật sự rất vui.
Lúc trở về ký túc xá, tôi thấy tin nhắn WeChat từ Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn: [A Ngữ, sắp đến mùa giải mới rồi (nhéo góc áo), tôi muốn… muốn cùng A Ngữ ngắm sao (cắn môi), nếu không chơi với A Ngữ, tôi không có động lực (góc mắt hơi ẩm ướt), A Ngữ sẽ ngắm sao với người khác sao, làm ơn… làm ơn (cúi chào… cơ thể nhỏ bé hơi run rẩy, qvq).]
Không phải chứ, cái này thực sự là của một chàng trai cao mét tám gửi hả?
Tôi trả lời: [Bận quá, không nhắn nữa.]
Hứa Ngôn: [A Ngữ, tôi nhớ em.]
Tôi trả lời: [Bận quá, lát nữa sẽ nhớ.]
Hứa Ngôn: [A Ngữ, có phải em không muốn để ý đến tôi không?]
Tôi trả lời: [Bận quá, lát nữa sẽ để ý.]
Hứa Ngôn: [A Ngữ, có phải em không thích tôi không?]
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Tôi trả lời: [Bận quá, lát nữa sẽ thích.]
Hứa Ngôn: [Ừ, chỉ cần A Ngữ thích tôi là được, vậy đợi em bận xong rồi thích tôi nhé.]
Ch/ết tiệt, bị lừa rồi, gã đàn ông mưu mô, thực sự thích chơi chiêu trò.
Hứa Ngôn gọi điện thoại cho tôi, tôi do dự một chút rồi nhận cuộc gọi.
Giọng hắn đầy quyến rũ: “A Ngữ, anh ở dưới lầu ký túc xá em, em có xuống không?”
“Không xuống.”
“Anh mang theo bánh dẻo xoài, bánh đỏ dâu tây, đùi gà nướng, salad trái cây, takoyaki, còn có trà sữa.”
“Chờ tôi, lập tức xuống ngay.”
Khoảnh khắc bước xuống lầu nhìn thấy Hứa Ngôn, tôi thừa nhận mình đã bất ngờ. Trái tim nhỏ bé không kìm được mà nhảy loạn như chú nai con lạc đường.
“A Ngữ, đây là cho em.”
“Hứa Ngôn, ra bờ cầu đi dạo với tôi.”
“Được.”
Giờ là mùa thu rồi, nhưng thu ở Quảng Đông vẫn còn rất nóng. Gió chiều nhẹ thổi qua tóc, sượt qua tay, khiến chúng tôi dần gần gũi hơn.
“Hứa Ngôn, anh rất thích tôi sao?”
“Rất thích, kiểu như đến nỗi muốn đưa hết tiền lẫn tấm thân này cho em vậy.”
“Chúng ta nắm tay được không.”
Hứa Ngôn đứng sững tại chỗ, ánh mắt lay động, cẩn thận hỏi: “A Ngữ, ý em là gì?”
“Chúng ta ở bên nhau nhé.”
Hứa Ngôn cười ngốc nghếch: “Được.”
Trở về ký túc xá đã thấy Hứa Ngôn công khai thông báo trên vòng bạn bè của hắn, kèm theo ảnh của tôi.
Nội dung là: [Tôi nắm giữ nụ cười nở rộ trong lòng mình, tất cả lãng mạn của tôi đều thuộc về cô ấy.]
Chị Trần nhắn tin riêng cho tôi: [Tiểu Ngữ, hai đứa có thể ở bên nhau thật tốt, chị luôn cảm thấy không yên tâm về chuyện lừa dối em. Ý chị nói là chuyện tên giả.]
Tôi trả lời: [Không sao đâu.]
Nếu có gì trách thì nên trách tên đầu sỏ kia, để hắn đền bù bằng cách cho tôi sờ bụng mấy lần mới đúng.
Tôi cũng đăng một trạng thái: [Kể từ khi gặp anh, tên của anh trở thành lý do để tôi từ chối tất cả mọi người.]
Tôi bỗng nhớ ra Hứa Ngôn hình như vẫn còn nợ tôi một việc.
Tôi gửi tin nhắn WeChat cho hắn: [Chúng ta tạm chia tay trước đã, khi nào anh tỏ tình trực tiếp với tôi thì chúng ta sẽ quay lại.]
Hứa Ngôn lập tức gửi một tin nhắn thoại.
“A Ngữ, sau này sẽ cho em xem hết, đừng chia tay nhé.”
“Được thôi.” Nếu không hài lòng thì sa thải tên lau nhà này là được.
(Hoàn).