Đều theo ý chàng - 8
Cập nhật lúc: 2024-09-11 13:20:32
Lượt xem: 317
Không có chiếu lệnh mà dẫn binh vào kinh thành, nêu làm không tốt sẽ bị khép tội mưu nghịch. Tình hình này so với Lăng Tây quan năm đó còn nghiêm trọng hơn.
Tạ Cữu thoạt nhìn là người thẳng thắn không tim không phổi nhưng hắn cũng giống như tổ phụ của ta, trong lòng đều chứa lê dân bách tính Đại Sở, tất nhiên sẽ không để Hoài Vương đánh vào kinh thành. Chắc chắn là như vậy.
Sáng hôm sau, trong phủ không còn bóng dáng của hắn, chỉ còn lại một bức thư.
Trang thứ nhất trong thư, là tình thế hắn phân tích: [Phụ hoàng ta lòng dạ hẹp hòi, hận không thể nắm giữ hết thiên hạ, trong mắt không có người khác, điều duy nhất ngài làm đúng chính là truyền ngôi cho Lục ca ta. Tứ ca bên cạnh không lo học hành, hắn bạo ngược đa nghi nên nếu hắn đắc thế, tương lai dù là triều đình hay là dân chúng, chắc chắn sẽ đều gặp tai ương. Nhưng Lục ca ta thì khác, tương lai hắn chắc chắn sẽ là Minh quân lưu danh thiên sử.]
Trang thứ hai của bức thư là dành cho ta: [A Lê, lần điều binh này chắc sẽ có có nguy hiểm, ta không muốn giấu giếm nàng, nhưng chuyện của Chung tướng quân đã khiến ta hối hận nhiều năm, lần này không muốn tổ phụ và cữu cữu một mình mạo hiểm. Nàng ở trong phủ chờ ta, đừng đi dâu cả. Nghe nói trên núi ngoài thành Vân Châu cũng có một rừng hạnh lớn, chờ ta bình an trở về, ta sẽ cùng nàng lên rừng hạnh thả diều, như ngày đầu chúng ta gặp gỡ. Nếu có chuyện ngoài ý muốn, ta cũng để lại đường lui cho nàng ở Kỳ Xuyên, có điền trang, có nhà, cũng đủ cho nàng kiếp này không phải lo áo cơm gạo tiền. Nhưng nàng hãy yên tâm, ta có lòng tin vào bản thân mình...]
20
Thư của Tạ Cữu vừa giống lời dặn dò lại vừa giống di thư làm lòng ta rung động. Nhất là câu nói trong lòng hắn: [Lên rừng hạnh thả diều, như ngày đầu chúng ta gặp gỡ.] càng làm cho ta như bị sét đánh.
Không vì lý do nào khác mà vì ta nhớ rõ, năm đó ta ở trong rừng hạnh cưỡi ngựa bị ngã dập đầu, người cứu và cõng ta về phủ là Thẩm Vấn An. Lần đầu tiên gặp Tạ Cữu, là năm ta mười một tuổi, tổ phụ mở tiệc chiêu đãi cả nhà Trấn Quốc Công. Khi đó, ta còn không biết hắn là hoàng tử. Tính tình của hắn cũng không giống hiện tại, xấu hổ thu mình, cũng không thích nói chuyện. Ngay cả khi Trấn Quốc Công bảo hắn đến chào hỏi ta, hắn cũng ngậm miệng không nói.
Mấy ngày đó, vì bị ngã ngựa dập đầu, mắt ta nhìn không rõ, tâm tình không tốt. Trong bữa tiệc chỉ lộ mặt một chút rồi vội vàng trở về phòng, hình dáng hắn như thế nào cũng chưa từng biết.
Cho đến mùa thu năm sau, hắn từ kinh thành đến Lương Châu, ở dưới trướng của tổ phụ ta, ta mới dần dần nghe nói vị hoàng tử không muốn sống tới thành Lương Châu, mỗi lần huấn luyện ra trận, đều xông lên đầu tiên.
Lúc đó, ta không gặp hắn nhiều, ấn tượng sâu sắc nhất, chính là một ngày trước khi ta cùng Thẩm Vấn An thành thân, hắn trèo tường vào Chung gia, ở ngoài cửa sổ ta đưa cho ta một vò rượu mừng.
Rõ ràng trí nhớ của ta không sai nhưng lúc này nắm chặt lá thư trong tay, trong lòng ta lại dâng lên một suy đoán gần như hoang đường. Tạ Cữu chính là người đã cứu ta trong rừng hạnh, cõng ta về thành, chứ không phải Thẩm Vấn An.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Suy đoán đã nổi lên, tựa như hồng thủy mãnh thú (ví như tai hoạ), nằm ngoài tầm kiểm soát. Tâm trạng ta không yên, cũng không muốn chờ. Trưa hôm đó, liền sai người dắt một con ngựa đến, mang theo thuốc trị thương tốt nhất, phi ngựa đến kinh thành.
Ba năm nay, Tạ Cữu vì ta tìm danh y khắp nơi để điều trị. Tay của ta tuy rằng vẫn không thể nhấc vật nặng, nhưng cầm một thanh đoản kiếm chế tạo riêng, vẫn đủ khả năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/deu-theo-y-chang/8.html.]
Ta biết, mình đi cũng không giúp được gì, có thể còn liên lụy đến hắn. Nhưng trực giác mách bảo, nếu như không đi, ta ước chừng sẽ bỏ lỡ cái gì đó. Trong lòng ta bối rối, trên đường đi vài lần đi nhầm.
Cách kinh thành càng gần, mùi m..áu tươi trên không trung lại càng nồng. Thậm chí khắp nơi đều có thể nhìn thấy đất bị m..áu tươi nhuộm đỏ cùng t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất.
Ta không có ý định tiếp cận chiến trường, dự tính tìm một điểm dừng chân ở gần, hỏi thăm tình tình. Nhưng điểm dừng chân còn chưa tìm được, đã bị một tiểu đội binh lính ngăn cản đường đi.
Thật xui xẻo. Người dẫn đầu, chính là Thẩm Vấn An mới gặp hơn hai tháng trước.
21
Thẩm Vấn An đưa ta về quân doanh ngoài kinh thành.
Trong quân trướng tạm dựng, hắn xua lui tất cả người canh giữ ra, vừa như giải thích nhưng lại vừa giống cảnh cáo: “A Lê, lần này Hoài vương nhất định sẽ đăng vị. Hắn hứa với ta, chờ hắn đăng cơ, ta có thể có được thứ mình muốn. A Lê, ngoài nàng ra ta không còn gì mong muốn điều gì, tất cả những gì ta làm, đều là vì được ở bên nàng.”
Lời của hắn quá sức buồn cười.
Là ta sao? Chẳng qua là kẻ hèn nhát tìm bia đỡ đạn cho lỗi của mình mà mà thôi.
"Đừng, tội danh mưu nghịch ta không gánh nổi đâu." Ta chế giễu nhưng không chỉ thẳng tên hắn ra, ta chỉ nhìn chằm chằm vào hắn: "Thẩm Vấn An, năm đó ta ngã ngựa trong rừng hạnh, đúng là ngươi cứu được ta sao?"
Dường như không ngờ ta lại đột nhiên hỏi câu này, Thẩm Vấn An sững sờ trong nháy mắt. Nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, nhíu mày hỏi ngược lại: "Rốt cuộc nàng cũng thừa nhận mình là Chung Lê phải không?"
Thấy ta không nói tiếp, hắn lại thở dài, nụ cười cay đắng: "A Lê, năm đó có phải ta cứu nàng hay không, thật sự quan trọng như vậy sao?"
Trả lời như vậy tức là đã là thừa nhận.
Trái tim ta giống như bị kim đâm, đột nhiên co giật một chút, hơi đau. Thì ra là ta nghĩ sai rồi. Là ta ngay từ đầu đã đã nhận lầm người...