Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đi Dạo Cùng Các Vì Sao - Chapter 10-11

Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:25:04
Lượt xem: 663

10.

Phó Cẩn Hành phớt lờ Cố Tri Thần, anh ấy lấy ra một hộp nhẫn từ trong túi áo, mở nó ra trước mặt tôi, quỳ một gối xuống và nói: "Trần Trần, em lấy anh nhé?"

Các cựu sinh viên có mặt c.h.ế.t lặng thốt lên: "Hả? Phó Cẩn Hành cầu hôn Nhan Trần?"

"Chiếc nhẫn kim cương lớn thật, vọt thẳng mắt tôi rồi."

"Phó tổng nghiêm túc sao?"

"Nghiêm túc hay không tôi không biết, tôi chỉ biết chiếc nhẫn kim cương này có thể mua được một căn biệt thự."

"Tôi từng nói Phó Cẩn Hành thích Nhan Trần rồi mà, phải không? Hồi đại học, anh ấy còn nhét một bức thư tình vào sách giáo khoa của Nhan Trần, nhưng Nhan Trần không thích Phó Cẩn Hành nên ném những bức thư tình đó vào thùng rác."

...

Mặt Cố Tri Thần xanh mét vì tức giận: "Nhan Trần, vậy là đủ rồi, em muốn khiến anh tức giận cũng không cần phải tìm Phó Cẩn Hành để diễn kịch.”

Tôi chú ý vào lời nói vừa rồi của một bạn học nào đó.

Tôi hỏi Phó Cẩn Hành: "Hồi đại học anh có nhét thư tình vào sách giáo khoa của em sao?"

Vũ Khúc Đoạn Trường

Phó Cẩn Hành gật đầu, ngạc nhiên nói: "Không chỉ một phong, em không biết à?"

"En thực sự không biết."

Bạn cũng trường thì thầm: "Tôi từng tận mắt nhìn thấy Cố Tri Thần lật sách giáo khoa của Nhan Trần và ném bức thư tình vào thùng rác."

Phó Cẩn Hành và tôi đồng thời nhìn vào Cố Tri Thần: “Anh ném thư tình đi à?”

Cố Tri Thần sờ sống mũi: “Lúc đó anh là bạn trai của em. Việc vứt bỏ những bức thư tình do người khác viết không phải là chuyện bình thường sao?”

Phó Cẩn Hành nhìn Cố Tri Thần một cách lạnh lùng, giải thích với tôi: “Lúc anh viết thư cho em, em vẫn chưa phải là bạn gái của cậu ta.”

Mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt của họ lại rơi vào chiếc nhẫn kim cương trong tay Phó Cẩn Hành.

Khó trách lần trước Phó Cẩn Hành nói anh ấy yêu thầm tôi nhiều năm.

Tôi giơ tay, nói với Phó Cẩn Hành, "Em đồng ý."

Phó Cẩn Hành nhếch khóe môi và đeo chiếc nhẫn kim cương cho tôi.

Cố Tri Thần rất tức giận, Hạ Đường đi đến giữ anh ta, trấn an nói: "Anh Thần, bình tĩnh một chút, đừng xúc động."

Khi nói đến đây, cô ta kiễng chân lên, tiến gần bên tai Cố Tri Thần hạ giọng nói: "Cô ấy chỉ muốn ép anh cúi đầu thôi, anh để cô ấy thao túng như vậy sao? Không bằng nhìn xem còn có chiêu gì khác không.”

Cố Tri Thần buông lỏng nắm tay đang siết chặt, bị Hạ Đường kéo ngồi xuống ghế sô pha.

Hạ Đường rót cho anh ta một ly rượu, anh ta uống một ngụm.

Nguyễn Dữu bật một bản tình ca đúng lúc, đưa micro cho tôi và Phó Cẩn Hành, đồng thời thúc giục chúng tôi hát.

Các cựu sinh viên khác cũng cổ vũ, khuyến khích chúng tôi hợp xướng một bài.

Tôi và Phó Cẩn Hành cầm micro và bắt đầu song ca.

Cố Tri Thần uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.

Sau khi hát một bài, Hạ Đường cũng chọn một bản tình ca, mời Cố Tri Thần song ca với cô ta.

Cố Tri Thần xua tay: "Anh không có tâm trạng."

Hạ Đường không khỏi xấu hổ, tự mình hát toàn bộ bài hát.

Khi bữa tiệc kết thúc, Phó Cẩn Hành đi thanh toán hóa đơn, Nguyễn Dữu ra ngoài nghe điện thoại.

Tôi thấy Nguyễn Dữu đã lâu không quay lại nên ra ngoài tìm cô ấy.

Tôi đi dọc hành lang cũng không thấy Nguyễn Dữu mà lại bị Cố Tri Thần kéo vào một căn phòng riêng tối tăm, trống trải.

Anh ta trở tay trái khóa cửa lại, trên người đầy mùi rượu, hai mắt đỏ hoe nhìn tôi: "Trần Trần, anh biết em đang cố tình chọc giận anh, anh thừa nhận, anh giận rồi."

"Em trả lại chiếc nhẫn kim cương cho Phó Cẩn Hành đi, nếu em thích chiếc nhẫn kim cương này, anh sẽ mua cho em." Anh ta nói rồi tiến tới muốn lấy chiếc nhẫn kim cương từ tay tôi.

Tôi lập tức đẩy anh ta ra, không để anh ta thực hiện được.

Anh ta ép tôi vào bức tường phía sau cánh cửa, nói với giọng gần như cầu xin: "Chúng ta quay lại với nhau được không?"

"Ra ngoài." Tôi duỗi tay đẩy anh ta, nhưng sức lực khác biệt, tay tôi bị anh ta ghim vào tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/di-dao-cung-cac-vi-sao/chapter-10-11.html.]

Anh ta muốn cưỡng hôn tôi.

Tôi nâng đầu gối lên, đẩy mạnh một cái, anh ta ăn đau liền buông tôi ra..

Cánh cửa bị đá văng từ bên ngoài, Phó Cẩn Hành lao vào, xách cổ Cố Tri Thần lên, một quyền đ.ấ.m tới.

Cố Tri Thần loạng choạng, ngã xuống đất.

Phó Cẩn Hành ấn anh ta trên mặt đất, trái một quyền, phải một quyền, đánh đến bất tỉnh mới thôi.

Phó Cẩn Hành nắm tay tôi rời đi.

Phía sau anh, Hạ Đường lao vào phòng riêng nơi Cố Tri Thần bất tỉnh.

11

Tôi nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Dữu, cô ấy nói có việc phải rời đi trước, hiện tại đã ở trên taxi.

Tôi dặn dò cô ấy cẩn thận.

Trong xe, Phó Cẩn Hành hỏi tôi khi nào tôi sẽ thú nhận mối quan hệ của chúng tôi với bố mẹ tôi và khi nào sẽ đăng ký kết hôn.

Tôi biết với tính cách của bố mẹ, nếu tôi tìm được bạn trai mới, họ sẽ không cho phép tôi kết hôn mà không hẹn hò thêm vài năm.

Bây giờ tôi và Phó Cẩn Hành tính tới tính lui mới được nửa năm, vẫn còn sớm.

Bố mẹ tôi tình cờ đi du lịch, tôi nảy ra một ý tưởng táo bạo là quay về trộm sổ hộ khẩu.

Nếu như lấy được, nói không chừng còn có thể suy xét tiền trảm hậu tấu.

Trong trường hợp thực sự không trộm được, chứng tỏ duyên phận chưa tới, vậy thì chờ thêm chút vậy.

Phó Cẩn Hành bảo tài xế đậu xe ở tầng dưới nhà tôi, chúng tôi cùng nhau lên lầu.

Bố mẹ tôi đã đi du lịch được vài ngày, trong nhà rất yên tĩnh.

Tôi bảo Phó Cẩn Hành ngồi trên sô pha trong khi tôi vào thư phòng tìm sổ hộ khẩu.

Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy sổ hộ khẩu đâu.

Quên đi, tôi cũng chưa sẵn sàng đăng ký kết hôn với Phó Cẩn Hành mà không nói với bố mẹ, chỉ là nhất thời hứng khởi thôi.

Bên ngoài truyền tới động tĩnh, tôi nghe thấy Phó Cẩn Hành nói: "Con chào chú dì."

Chẳng lẽ bố mẹ tôi về sớm vậy sao?

Tôi bước ra khỏi thư phòng, thấy bố mẹ tôi mang theo vali trở lại.

Khi nhìn thấy Phó Cẩn Hành ngồi ở nhà tôi vào đêm khuya, họ giật mình: "Phó tổng, sao cháu lại đến nhà tôi?"

Tôi hết đường chối cãi: "Bố, mẹ..."

Phó Cẩn Hành hào phóng nắm tay tôi, nói với bố mẹ tôi: "Chú, dì, lần trước con không nói cho chú, dì biết, bạn gái của con là Trần Trần."

"Hả?" Mẹ tôi ngạc nhiên, vẻ mặt vui mừng rồi khen: "Không tệ, không tệ..."

Bố tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay tôi, lập tức đoán được nguyên do: "Trần Trần, vừa rồi con vào thư phòng có phải muốn lấy sổ hộ khẩu đúng không? Sổ hộ khẩu bố mang ra ngoài, hai đứa muốn đăng ký kết hôn à?"

Mặt tôi đỏ bừng, Phó Cẩn Hành trả lời: "Chú dì, Trần Trần và con là nghiêm túc. Con muốn nói chuyện hai người về hôn sự của con với Trần Trần."

“Giờ không còn sớm, về hôn sự của hai đứa, ngày mai rồi nói đi.” Bố tôi bảo mẹ tôi dọn dẹp phòng ngủ dành cho khách một chút, để Phó Cẩn Hành ở lại qua đêm, ngày mai thức dậy sẽ nói chuyện đó.

Phó Cẩn Hành ở phòng khách, còn tôi ở phòng mình.

Sau khi nằm xuống, chúng tôi gửi tin nhắn trò chuyện qua điện thoại.

Nghĩ bố mẹ tôi đã ngủ rồi, anh nhắn tin: [Đến đây để anh hôn em một chút.]

Tôi nhón chân ra khỏi giường và đi về phía phòng ngủ dành cho khách.

Anh mở cửa và kéo tôi vào lòng.

Tình yêu ở thời điểm cuồng nhiệt, có dính bao nhiêu cũng không đủ.

Chúng tôi hôn nhau từ cửa đến giường, cả hai đều có chút hưng phấn.

Nhưng phòng bố mẹ tôi ở ngay bên cạnh nên chúng tôi không thể gây ồn ào, nếu không sẽ xấu hổ lắm.

Tôi thoát ra khỏi vòng tay anh, nhẹ nhàng nói: "Em về phòng trước. Ngủ ngon nha."

Anh ấy kiềm chế hôn lên trán tôi, khàn giọng nói: "Ừ."

Loading...