Đi Dạo Cùng Các Vì Sao - Chapter 3-4
Cập nhật lúc: 2024-08-20 09:39:37
Lượt xem: 303
3
Sau khi trở về nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ sếp Phó Cẩn Hành.
Anh ấy nói trong điện thoại: "Nhan Trần, hôm nay có tiệc tối, em đi cùng anh đi."
"Anh đã cho người đưa váy đến nhà em rồi, em thử xem xem có phù hợp không nhé.”
"Chốc nữa sẽ có chuyên gia trang điểm đến trang điểm cho em. Anh sẽ bảo tài xế sáu giờ đến nhà đón em."
Tôi trả lời: "Được rồi."
Phó Cẩn Hành cũng là bạn cùng lớp thời đại học của Cố Tri Thần, hơn tôi hai tuổi.
Sau khi tốt nghiệp, tiếp quản Phó thị và hiện là sếp của tôi.
Mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng tôi buộc phải làm thêm giờ khi sếp yêu cầu.
Bởi vì anh ấy sẽ trả gấp ba lần lương tăng ca.
Sau khi cúp điện thoại, chuông cửa bên ngoài vang lên.
Chiếc váy đã được giao đến.
Phong cách đơn giản và thanh lịch rất vừa vặn, như thể nó được thiết kế riêng cho tôi vậy.
Chuyên gia trang điểm đã đến nhà và trang điểm cho tôi một vẻ ngoài tươi sáng và hấp dẫn.
Vào đúng sáu giờ, một chiếc Rolls-Royce đậu ở tầng dưới nhà tôi.
Phó Cẩn Hành có tài xế riêng. Anh ấy mặc bộ vest cao cấp ngồi ở ghế sau, đẹp trai và quyền quý.
Khí chất của anh ấy quá mạnh mẽ, ngồi cạnh anh ấy, sẽ có cảm giác hơi xa lạ và áp bức.
Suốt chặng đường không ai nói câu nào.
Ngày thường, tôi đi xã giao cùng Phó Cẩn Hành, luôn đóng vai trò là công cụ người của anh ấy. Anh ấy thậm chí sẽ không cho tôi chạm vào rượu, tôi chỉ cần đi bên cạnh anh ấy là được.
Hôm nay tâm trạng tôi vốn dĩ phiền muộn, khi đối tác đến nâng cốc chúc mừng, tôi cầm ly lên, uống hết trong một ngụm.
Sau một ly rượu vang đỏ, má tôi đỏ bừng.
Phó Cẩn Hành hạ giọng nói: "Em không cần uống."
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Nhưng hôm nay em muốn uống."
Phó Cẩn Hành ánh mắt thâm trầm, nhưng anh ấy không ngăn cản tôi nữa.
Trong bữa tối, tôi uống liên tiếp nhiều ly rượu vang đỏ.
Đến ly thứ bảy, Phó Cẩn Hành giật lấy chiếc ly: "Nhan Trần, đừng uống nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/di-dao-cung-cac-vi-sao/chapter-3-4.html.]
Tôi say đến mức mơ màng, té xỉu trong lồng n.g.ự.c anh.
4
Khi Phó Cẩn Hành đưa tôi về nhà, tôi tỉnh dậy ở ghế sau xe.
Trên người là áo khoác của anh ấy, bị hơi thở của anh bao lấy vậy.
Anh thấy tôi mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi: "Chia tay rồi à?"
Tôi xoa xoa thái dương rồi ngồi thẳng dậy từ vòng tay anh: "Sao anh biết?"
Phó Cẩn Hành chỉ vào điện thoại di động: "Trong nhóm cựu sinh viên, có người đã chuyển tiếp ảnh cưới của Cố Tri Thần và Hạ Đường."
"Cho em xem." Tôi với lấy điện thoại di động của anh ấy và đợi cho đến khi tôi nhìn thấy ảnh cưới trong nhóm cựu sinh viên.
Trái tim treo cổ cuối cùng cũng chết.
Tôi trả lại điện thoại của mình cho Phó Cẩn Hành, dư quang ngó thấy anh ấy đã ghim tôi lên đầu danh sách WeChat.
Khóe môi anh hơi nhếch lên: "Nên chia tay từ sớm rồi, em xứng đáng với những điều tốt hơn."
"Hả?" Tôi hơi buồn ngủ, dù có nghỉ ngơi thế nào cũng không thấy thoải mái, chỉ có vừa rồi tựa vào vai anh là thấy thoải mái nhất.
Lòng bàn tay rộng của Phó Cẩn Hành quàng qua vai tôi.
Giọng nói trầm thấp và nghiêm túc: "Nhan Trần, anh tận tâm hơn Cố Tri Thần rất nhiều. Anh đã thầm yêu em nhiều năm rồi, em có muốn xem xét anh chút không?"
Anh ấy thế nhưng đã yêu thầm tôi nhiều năm?
Điều kiện của anh ấy tốt hơn Cố Tri Thần rất nhiều. Nếu như được chọn, bất cứ ai cũng sẽ chọn Phó Cẩn Hành.
Nhìn lại mối quan hệ của chúng tôi trong những năm qua, Phó Cẩn Hành quả thực rất tốt với tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra điều đó.
Tim tôi đập nhanh, nương men say của rượu nói: "Phó Cẩn Hành, nếu anh nghiêm túc thì sáng mai đi đăng ký kết hôn với em đi."
Anh ấy thậm chí còn không them suy nghĩ mà trực tiếp đồng ý: "Được! Đừng gạt anh."
Tôi dựa sát vào anh ấy, dùng ngón tay vuốt ve cổ anh ấy, nói với ánh mắt lấp lánh: "Vậy để em sẽ kiểm hàng trước, để sau này không phải hối hận.”
Một hành động, một lời nói đều khiến đôi mắt của người đàn ông luôn lạnh lùng và tự chủ bùng lên ngọn lửa rực cháy.
Anh ôm tôi vào lòng, hôn tôi đến nồng nhiệt với tác dụng của cồn.
Tài xế lặng lẽ nâng tâm chắn lên rồi lái xe về khách sạn của Phó thị.
Khi Phó Cẩn Hành đặt tôi lên giường trong phòng tổng thống, tôi đã tỉnh táo lại một chút.
Phó Cẩn Hành từ phòng tắm bước ra, trên cơ bụng rắn chắc còn có vài giọt nước.
Anh ta nghiêng người, giống như một con thú đã lâu không săn mồi, kiềm chế nhìn tôi dưới thân: "Nhan Trần, em có chắc chắn muốn kiểm tra hàng tối nay không?"