Đi Dạo Cùng Các Vì Sao - Chapter 6-7
Cập nhật lúc: 2024-08-20 21:24:30
Lượt xem: 443
6
Thay quần áo xong, Phó Cẩn Hành đưa tôi về nhà bố mẹ tôi.
Tôi đã yêu cầu anh ấy đừng đợi tôi.
Sau khi về đến nhà, mẹ bảo tôi ngồi xuống tâm sự với mẹ.
"Trần Trần, kết hôn là chuyện lớn, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Đây không phải lần đầu tiên bà ấy hỏi tôi điều này. Bố mẹ tôi đã đồng ý rằng tôi và Cố Tri Thần sẽ kết hôn, nhưng họ nghĩ tôi vẫn còn trẻ và có thể đợi thêm hai năm.
Trước đây, khi mẹ tôi hỏi điều này, tôi nói rằng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Lần này tôi đổi ý: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi, con sẽ không kết hôn với Cố Tri Thần."
Mẹ tôi sửng sốt: "Tại sao đột nhiên không kết hôn nữa?"
Tôi đang nghĩ phải giải thích thế nào với mẹ thì chuông cửa nhà reo lên.
Tôi đứng dậy mở cửa, qua lỗ nhìn thấy người đứng ở cửa chính là Cố Tri Thần.
Khi tôi đang do dự không biết có nên mở cửa hay không, Cố Tri Thần ở ngoài cửa nói: "Dì ơi, dì có ở nhà không? Trần Trần không nghe điện thoại của con, cô ấy có đến chỗ dì không dì?"
Mẹ tôi đứng dậy và chuẩn bị mở cửa.
"Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đi. Con nói chuyện riêng với anh ấy vài câu." Tôi kéo mẹ ngồi xuống ghế sô pha, sau đó mở cửa chặn Cố Tri Thần từ bên ngoài.
Anh ta cầm gói quà lớn nhỏ trên tay, chịu thua nói: "Trần Trần, anh sai rồi, em đừng tức giận."
Tôi không cho anh ta sắc mặt tốt: "Cố Tri Thần, hôm qua tôi đã nói rồi, chúng ta đã kết thúc, cuộc hôn nhân này sẽ không diễn ra, về phía bố mẹ tôi, tôi sẽ giải thích."
Vũ Khúc Đoạn Trường
"Đừng nháo, lễ ăn hỏi anh cũng mang đến rồi." Cố Tri Thần Thần nghiêng người chen vào trong.
Anh ta đặt đồ lên bàn trà, lịch sự chào mẹ tôi: "Con chào dì."
"Ngồi đi." Mẹ tôi đã cắt xong hoa quả, bày xong nước trà.
Cố Tri Thần lấy ra một túi tiền mặt đưa cho mẹ tôi: "Dì ơi, đây là 300.000 nhân dân tệ, là lễ ăn hỏi cho Trần Trần, xin dì hãy nhận lấy."
Mẹ tôi nhìn ra Cố Tri Thần và tôi đang cãi nhau, bà ấy đang chờ tôi bày tỏ ý kiến của mình.
Tôi mặt lạnh nói: "Mẹ, mặc kệ anh ta, con và anh ta đã chia tay rồi."
Cố Tri Thần nhìn mẹ tôi cầu cứu: "Dì, dì giúp con dỗ Trần Trần với, hôm qua chúng con có chút mâu thuẫn nhưng cũng không phải chuyện gì to tát.”
Mẹ tôi đang định hỏi nguyên nhân sự việc.
Tôi mở điện thoại ra lấy ảnh cưới được nhóm cựu sinh viên gửi đến, đưa cho mẹ xem: "Mẹ, hôm qua anh ta chụp ảnh cưới với Hạ Đường, mẹ có nghĩ đây có phải là chuyện nhỏ không?"
"Cái gì? ..." Sắc mặt mẹ tôi thay đổi rõ rệt, bà quay sang hỏi Cố Tri Thần, "Tri Thần, con sắp cưới Trần Trần, sao có thể chụp ảnh cưới với người phụ nữ khác?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/di-dao-cung-cac-vi-sao/chapter-6-7.html.]
Cố Tri Thần giảo biện: "Hạ Đường là vị hôn thê của anh em tốt của con, trước khi kết hôn, cậu ấy đã giao Hạ Đường cho con chăm sóc, hôm qua con chỉ là bốc đồng... nhưng con với cô ấy thực sự không có gì cả. Nếu dì không tin con, con có thể gọi cho cô ấy."
Dứt lời, Cố Tri Thần lấy điện thoại di động ra, bấm số của Hạ Đường.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, anh ta bật loa ngoài, như để chứng minh rằng mình không thẹn với lương tâm.
Hạ Đường ở đầu bên kia vừa bắt máy đã kêu lên: "Anh Thần~~"
Giọng điệu này rất có vấn đề, ngay cả phụ nữ cũng có thể nghe thấy sự ái muội trong đó.
Khuôn mặt Cố Tri Thần hơi thay đổi, anh ta hắng giọng, ngắt lời Hạ Đường: "Hạ Đường, anh đã nói với em rằng chúng ta chỉ là bạn bè thôi đúng không?"
7
Hạ Đường trả lời: "Nếu không có chị Nhan Trần, chúng ta cũng có thể thử làm bạn trai và bạn gái..."
Cố Tri Thần ngắt lời cô ta: "Được rồi, em có thể im đi."
Anh ta vội vàng cúp điện thoại, sợ Hạ Đường lại nói ra điều gì đó gây sốc.
Mẹ tôi cuối cùng cũng nhìn rõ, bà đứng dậy tiễn khách, nhét những món quà cùng lễ hỏi mà Cố Tri Thần mang tới vào tay anh ta: “Là Trần Trần nhà tôi nhìn lầm rồi, cuộc hôn nhân này coi như chấm hết, cậu đi đi."
"Dì, xin hãy nghe con giải thích..." Cố Tri Thần vẫn muốn giải thích.
Mẹ tôi phất tay: "Sau này đừng làm phiền Trần Trần nhà tôi nữa."
Khi tôi định đóng cửa lại, Cố Tri Thần đã kéo tôi ra khỏi cửa: "Chúng ta nói chuyện nhé."
“Còn cái gì để nói nữa?” Tôi có chút không kiên nhẫn giằng ra khỏi tay anh ta.
Trong lúc kéo qua kéo lại, cổ áo của tôi hơi lệch sang một bên, để lộ một dấu hôn màu đỏ.
Con ngươi của Cố Tri Thần run rẩy, đôi mắt như phun ra lửa: "Nhan Trần, trên cổ em có cái gì thế kia?"
Tôi bình tĩnh tự nhiên nói: "Như những gì anh thấy đấy."
"Dấu hôn?" Lúc đầu anh ta tức giận, sau đó lắc đầu nói: "Không thể nào, một người bảo thủ như em sao có thể có dấu hôn của người đàn ông khác trên người được?"
“Em là muốn làm anh tức giận, cố tình vẽ nó bằng son môi phải không?" Anh ta tự lừa dối bản thân, nói với giọng chua chát, "Vẽ khá chân thực, anh suýt thì tin rồi đấy."
Tôi cau mày: "Tôi nói đó là dấu hôn, tin hay không là tùy anh."
Cố Tri Thần hỏi lại: "Dấu hôn do muỗi để lại?"
"Tôi không có thời gian để nói chuyện phiếm với anh, nếu đã chia tay, sau này không cần liên hệ nữa." Nói xong, tôi quay vào nhà đóng cửa lại.
"Trần Trần, mở cửa..." Cố Tri Thần gõ cửa bên ngoài, nhưng tôi và mẹ tôi đều phớt lờ anh ta.
Mười phút sau, bên ngoài không có tiếng động, điện thoại của tôi nhận được tin nhắn từ anh ta: [Trần Trần, chúng ta hãy cùng bình tĩnh lại.]
[Không cần bình tĩnh lại đâu.] Tôi thuận tay chặn anh ta luôn.