Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Di ngôn quy tắc của chị gái - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-05 10:04:56
Lượt xem: 68

"Bố... bố thật sự bị trầ m c..ảm, ông ấy thường muốn t:ự sá//t."

Tôi cắn răng nói ra những lời này.

Nhân viên điều tra gật đầu không biểu cảm, đưa xá@c bố tôi vào túi t ử th-i và mang xuống lầu. Trà sữa tiên sinh

Họ di chuyển x..ác theo cách lướt ngang rất kỳ lạ.

Khi gần đến góc cầu thang, tôi thấy từ dưới váy đỏ của họ lộ ra một cái đuôi thô to, bóng nhẫy.

Tôi mở to mắt, thở gấp, tay chân run rẩy không kiểm soát được.

Thế giới bắt đầu thay đổi.

Từ lúc nhận được tin nhắn từ chị gái đã ch!ết, thế giới trở nên xa lạ và kỳ quặc.

"Sắp đến giờ ăn tối rồi, mẹ phải chuẩn bị cơm tối cho em."

Mẹ tôi quay lại bếp.

Qua khe cửa, tôi thấy bà cúi đầu, cầm da))o chặ-t xương, mạnh mẽ ch;ặt thịt trên thớt.

Miếng thịt đó không giống thịt lợn, da rất mỏng, không có mỡ, màu xám trắng như đã được đông lạnh lâu ngày.

Tiếng ch::ặt thịt rất chói tai.

Tôi bịt tai lao ra khỏi nhà. Trời sắp mưa, ngoài trời một mảng xám xịt.

Khu dân cư có nhiều người đi dạo, có người dắt chó, có người tưới hoa, có người chơi nhảy ô. Nhưng tất cả đều mặc đồ đỏ.

Khi tôi đi ngang qua họ, cảm giác rợn người nổi lên.

Họ trông như đang làm việc của mình, nhưng mắt họ luôn theo dõi tôi. Tôi di chuyển thế nào, mắt họ di chuyển thế đó!

Cô bé chơi nhảy ô càng kỳ quặc hơn, cúi người về phía trước nhưng mặt gần như xoay 180 độ để nhìn tôi!

Trà Sữa Tiên Sinh

Tôi toát mồ hôi lạnh, run rẩy toàn thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/di-ngon-quy-tac-cua-chi-gai/chuong-2.html.]

"Chị ơi, chị làm gì vậy?" Một giọng nói trẻ con vang lên. Em gái tôi đeo ba lô hình búp bê đi đến: "Trời tối rồi, sao chị không về nhà?"

Tôi vội nhìn em gái. Em không mặc đồ đỏ, mà là váy trắng công chúa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Bố ch..ết rồi, mẹ cũng trở nên kỳ lạ."

Mặt em tái nhợt: "Bố có phải đã thấy tin nhắn đó không?"

Tôi mở to mắt: "Sao em biết?"

"Chị hai cũng nhắn tin cho em."

Em giơ tay, bấm vài cái trên đồng hồ trẻ em, màn hình nhỏ hiện lên dòng chữ: "Khi bố thấy tin nhắn chị gửi cho các em, ông sẽ t))ự s//át."

"Ông ch&ết vì không tuân theo quy tắc."

"Nếu các em không tuân theo quy tắc, các em cũng sẽ ch”ết!"

Quy tắc?

Chẳng lẽ ba câu trong tin nhắn chị gửi là quy tắc để sống sót?

Tim tôi đập mạnh, tôi gấp gáp hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

Em gái lúng túng, thoát khỏi màn hình tin nhắn, trên giao diện chính của đồng hồ hiện

9:59.

"Chạy nhanh lên!" Tôi hét lên, kéo em gái chạy về nhà.

Tin nhắn trong di ngôn của chị nhấn mạnh phải về nhà ngủ trước 10 giờ!

Nhà tôi ở tầng ba, nếu chúng tôi chạy đủ nhanh, chắc chắn sẽ kịp tuân thủ quy tắc.

Nhưng mới chạy được hai tầng, tôi cảm thấy chân như đổ chì, nặng nề đến mức bước một bước cũng rất khó khăn.

"Em, sao em nặng thế?"

Tôi quay đầu lại, thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Con búp bê trên lưng em đã biến thành một khuôn mặt trẻ sơ sinh đẫm máu!

Loading...