Dị Ứng Pheromone - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-16 10:32:46
Lượt xem: 19
Trường Trung học số 7.
Lớp 11/1
Vừa mới kết thúc một kỳ thi.
Nhóm học sinh đều uể oải, có người đang so sánh đáp án với nhau, có người ném bài kiểm tra của mình đi, rõ ràng lớp 11/1 là lớp giỏi nhất của trường, nên phần lớn người trong lớp đều thuộc nhóm đầu tiên.
Học sinh 1: “Câu này chọn đáp án C.”
Học sinh 2: “Hừ, câu này phải chọn đáp án A, câu này chọn A.”
Học sinh 1: “Tôi điểm cao hơn cậu, nghe tôi đi!”
Học sinh 2: “Cậu cao hơn tôi có 5 điểm thôi, thế mà gọi là cao hơn à? Chỉ đúng hơn tôi một câu trắc nghiệm thôi mà?”
“Hơn vẫn là hơn! Cậu biết một điểm trong kỳ thi đại học có thể bỏ xa bao nhiêu người không? Hơn nữa tôi còn cao hơn cậu tận 5 điểm, 5 điểm đấy! Hẳn 5 điểm!”
Cãi nhau như học sinh tiểu học.
“…”
“Có đại ca nào giúp chúng tôi giải câu hỏi cuối cùng được không?”
Ngay lập tức, cả lớp im lặng.
“À ờ, thôi bỏ qua đi, câu cuối cùng đó căn bản không phải dành cho con người.” Không biết ai đột nhiên nói ra câu đó.
“Đúng vậy!” Có người đồng tình.
“Từ Văn làm được không?” Bỗng nhiên, một giọng nói giả tạo vang lên.
“Chu Bách!” Đột nhiên, có một người kéo dài giọng: “Tổ chức cần cậu!”
Người được gọi là Chu Bách ngẩng đầu lên khỏi bài kiểm tra, gần như theo phản xạ tự nhiên, lập tức che chắn cẩn thận bài kiểm tra trước ngực, nói: “Để tôi so đáp án xong đã, các anh em.”
“Không phải con người” đã làm được.
Người vừa mới gọi Chu Bách nói: “Tôi còn tự hỏi sao cậu không đến so đáp án, hóa ra là có đáp án chuẩn.” Cậu ta giơ cao tay hét lớn: “Các anh em! Xông lên!”
Một đám người ùa lên, Chu Bách sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm rách bài kiểm tra, chỉ có thể ba chân bốn cẳng chạy trốn: “Ê ê từ từ!” Một đám người đuổi theo một người, dĩ nhiên không có chỗ phản kháng, Chu Bách bất lực nói: “Có gì từ từ nói, từ từ nói.”
Rõ ràng là đám người này không hề có lý trí.
Sau đó, Chu Bách quay sang khóc lóc với một người: “Tôi sắp xong rồi, cậu biết không? Khi đó cả lớp đều đuổi theo một mình tôi, cậu biết cảm giác bị cả lớp theo đuổi không?”
Từ Văn nghĩ ngợi một lúc, rồi dùng một câu thành ngữ để an ủi cậu ấy: “Ừm… cậu như chuột chạy qua đường, ai cũng hô đánh.”
“…”
Tâm trạng Chu Bách cảm thấy phức tạp, suy nghĩ một lúc, rồi quyết định bỏ qua. Anh Từ, môn ngữ văn của anh không tốt, không tốt thật.
Học sinh ban tự nhiên, không giỏi ngữ văn.
Đúng… mẹ nó chính là cái lý do này.
“Không phải con người” Từ Văn: “…”
Giống như chuyển chủ đề, lại giống như đột nhiên nhớ ra gì đó.
Tâm trạng buôn chuyện của Chu Bách cháy bừng bừng: “Đúng rồi, anh Từ. Anh biết sắp có học sinh chuyển trường không?”
Đã là học kỳ hai lớp 11 rồi, sao lại có học sinh chuyển trường?
Từ Văn không quan tâm lắm, lắc đầu.
“Lý Song Toàn nói.” Chu Bách nghe lỏm được tin tức từ ngoài cửa sổ văn phòng: “Chuyển vào lớp mình, ngồi cùng cậu.”
“Ừm.” Một âm tiết phát ra từ miệng, coi như mình đang nghe.
“Cậu ấy tên là Trần Cảnh Xuyên.”
Khi nghe đến ba chữ “Trần Cảnh Xuyên”, Chu Bách có cảm giác biểu cảm trên mặt Từ Văn thay đổi.
Chu Bách không để ý, lại nói tiếp: “Haizz, sao lại như vậy chứ? Không công bằng, thật không công bằng. Tôi nỗ lực cả học kỳ cũng không được ngồi cùng cậu, sao học sinh chuyển trường lại được ngồi cùng cậu chứ? Không công bằng chút nào, nếu không tôi cũng chuyển trường một lần rồi chuyển lại.”
Từ Văn vừa mới thoát khỏi cái tên gây sốc kia, nhìn Chu Bách như nhìn thằng ngốc: “Cậu học kém thì trách ai?”
" y da đừng phanh phui quá khứ của tôi mà!" Chu Bách xếp hạng gần cuối trong lớp, nhưng tâm trạng lại cực kỳ tốt: "Lần này điểm của tôi ít nhất cũng tiến bộ một chút." Đầy tự tin nói: "Môn toán tôi ít nhất cũng được 30 điểm."
Từ Văn đứng bên cạnh tốt bụng nói: "Lần trước cậu được 60 điểm toán mà."
Không nói thì thôi, nói ra là Chu Bách bắt đầu như cái máy, không thể dừng lại: "Cậu nói trường học có phải bị điên không! Cuối kỳ nói không thi nữa, không phải đã hủy bỏ rồi sao? Bây giờ lại thi bù, là sao đây? Thi bù thì thôi, đằng này, vào học kỳ hai lớp 11 đã được gần hai tuần rồi, lại đi thi kiến thức của kỳ một lớp 11, con mẹ nó tôi đã quên hết rồi, hiểu chưa? Không thi được điểm 0 đã là tình yêu bất diệt của tôi với môn toán rồi." Chu Bách nói liền một hơi: "Biết vậy, thà đừng hủy bỏ còn hơn. Kỳ một lớp 11 tôi đã cố gắng hết sức, chỉ để thi được điểm cao, như vậy khi tôi chơi điện thoại sẽ không bị mẹ nói cút đi học, thi được có chút điểm này mà còn có mặt mũi chơi, con mẹ nó cuối cùng nói không thi nữa, về nhà tôi chơi thoải mái đến phát điên, quên hết rồi. Kiến thức kì hai lớp 11 tôi chưa học xong, kiến thức kì một tôi đã quên gần hết. Tôi cảm giác kì một chúng ta đã học lâu lắm rồi."
Cuối cùng tổng kết ngắn gọn: "Thời gian trôi nhanh thật! Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ lên lớp 12, rồi nửa năm nữa chúng ta sẽ thi đại học, rồi vào đại học, bốn năm sau sẽ tốt nghiệp, rồi vài năm sau chúng ta sẽ lập gia đình và có sự nghiệp riêng…"
Từ Văn ngắt lời: "Ngày mai sẽ có kết quả thi."
“Đù má!” Chu Bách thốt lên: “Chị Mộng sẽ g.i.ế.c tôi mất.”
"Anh Từ, hai ngày nữa cậu sẽ không còn thấy một người vui vẻ lạc quan như tôi nữa đâu, không được, tôi phải viết di thư, để lại tất cả bài tập cho cậu thừa kế."
Kỳ thi ở trường Trung học số 7 đã kết thúc, thi suốt ba ngày liền, trường cho nghỉ buổi chiều, ngày hôm sau lại đến trường. Với tốc độ chấm bài cực nhanh của các thầy cô trường Trung học số 7, qua nhiều năm tổ chức các kỳ thi lớn nhỏ liên tục, bài kiểm tra chắc đã chấm xong.
Vậy là chuẩn bị công bố kết quả rồi.
Từ Văn vẫn đứng đầu khối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/di-ung-pheromone/chuong-1.html.]
Toán: 145
Ngữ văn: 99
Tiếng Anh: 150
Khoa học tự nhiên: 300 điểm
Tổng điểm 694, cách biệt hẳn 90 điểm so với người đứng thứ hai.
Tằng Mộng vui mừng khôn xiết, ha ha ha ha, thằng nhóc này từ nhỏ đã thông minh.
Còn về Chu Bách.
Môn toán đúng như lời tiên đoán, thật sự được 30 điểm.
Ngữ văn 88
Tiếng Anh không biết viết bằng chân hay gì mà được 20
Khoa học tự nhiên 250
Tổng điểm 388
Mặt Tằng Mộng nhanh chóng lạnh đi, nghi ngờ không biết đứa trẻ này có phải là không đủ chỉ số thông minh.
"…"
Chu Bách cũng một mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Sao mà trùng hợp thế, khoa học tự nhiên 250, chẳng phải là 250 (đồ ngốc) sao?"
"Ha ha ha ha ha ha!" Các bạn cùng lớp cười nhạo không thương tiếc.
"Còn ai chưa biết Chu Bách là 250 (đồ ngốc)!"
"Truyền xuống đi, Chu Bách là 250 (đồ ngốc)."
"Này, các cậu nhìn xem." Một bạn học thốt lên kinh ngạc: "Chu Bách cũng đứng nhất."
Một bạn học nhìn theo chỗ người kia chỉ, thấy tên Chu Bách ở cuối trang kết quả, cũng phụ họa theo: "Đúng đúng, ngang với Từ thần."
"Ha ha ha ha ha!" Vẫn là tiếng cười không thương tiếc của các bạn học.
"Chu Bách, cậu giỏi rồi, cậu đứng nhất!"
"Chu Bách dù đứng cuối, nhưng cuối cũng là nhất."
"…"
Chu Bách đứng cuối cùng. Nghĩ thầm không muốn chơi với mấy người nữa, muốn về nhà.
Về nhà sẽ bị đánh, thôi kệ.
Tằng Mộng đứng trên bục giảng, nhìn đám học sinh ồn ào bên dưới, cuối cùng ho khan một tiếng, nói: "Chắc các em đều đã thấy kết quả của mình rồi."
“Vâng vâng.” Từ Văn từ đầu đến giờ không nhìn bảng điểm, mặt không đỏ tim không đập phụ họa.
“Cô cực kì không hài lòng với kết quả này, có người đứng yên, có người không tiến bộ, có người còn thụt lùi. Đặc biệt điểm danh phê bình Chu Bách.” Tằng Mộng tức giận nhìn cậu ấy: “Sau đó tôi sẽ gửi vào nhóm phụ huynh.”
Cả lớp học đều hít một hơi khí lạnh.
Những người thi kém cảm thấy cuộc đời không còn gì để luyến tiếc.
Sau đó, Tằng Mộng thả thêm một câu: "Vì đã có kết quả rồi, nên theo quy tắc, sau giờ học sẽ đổi chỗ ngồi." Sau đó lại nói: "Lấy bài kiểm tra ra để giảng bài."
"Ai làm mất bài kiểm tra thì lớp trưởng thống kê lại, sau đó chép một bản nộp lên."
Trần Cảnh Xuyên đã làm xong thủ tục nhập học.
Tin nhắn trên điện thoại liên tiếp đổ về.
[Thẩm Khâu]: Anh em, cậu đi rồi.
[Thẩm Khâu]: Dù cậu đã chuyển trường, nhưng Trường Trung học số 6 vẫn lưu truyền huyền thoại về cậu.
[Thẩm Khâu]: Cậu đi rồi tôi phải làm sao?
[Thẩm Khâu]: Không nỡ rời xa cậu.
[Thẩm Khâu]: Kỳ thi tới không có cậu tôi sống sao nổi.
[Thẩm Khâu]: Sao cậu lại nghĩ quẩn mà chuyển đến Trường Trung học số 7.
[Thẩm Khâu]: Thôi bỏ đi, là tôi nghĩ không thông.
[Thẩm Khâu]: [buồn] [trái tim tan vỡ] Sau này tôi không thể chép bài tập của cậu nữa [khóc lớn]