ĐÍCH NỮ MUỐN HÒA LY - 7 + 8
Cập nhật lúc: 2024-06-22 20:34:27
Lượt xem: 539
7
“Hòa ly? Hòa ly với vàng bạc châu báu!” Ta nhấp ngụm trà, làm dịu cổ họng.
Tiểu Đào bĩu môi: “Thật không thể sánh với giang hồ, quang minh lỗi lạc…”
Chưa kịp nói xong, cửa bị đẩy mạnh.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chưa thấy rõ người, tiếng nói chói tai vang lên: “Nhị thẩm, thẩm muốn ép c.h.ế.t Đại di sao? Đại di khóc sưng cả mắt, đòi rời nhà họ Trần, thẩm thật không thể tha người sao?”
Đại di. Gọi thật thân thiết, không biết mẹ ruột các ngươi biết các ngươi tìm cho nàng một tỷ tỷ như vậy có giận mà đội mồ sống lại không.
Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi là con của đại ca Trần Du, là cặp song sinh.
Mẹ chúng - Tôn thị, là bạn cũ của ta, lớn hơn ta vài tuổi, thường chăm sóc ta như tỷ tỷ ruột, ta rất thân thiết với nàng.
Ta cưới vào nhà họ Trần cũng là do nàng mai mối, nhưng không phải cuộc hôn nhân tốt.
Tôn thị sức khỏe yếu từ nhỏ, sinh con là thử thách sống ch/ết, huống chi là song sinh, Tôn thị bị thương nặng khi sinh.
Khi ta cưới vào nhà họ Trần, Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi đã bốn tuổi, Tôn thị đã kiệt sức, nàng nắm tay ta nói: “Ta không tin ai trong nhà họ Trần, chỉ tin mình muội, tính tình muội ta hiểu rõ, chỉ giao con cho muội ta mới yên tâm. Muội hứa với ta, nhất định chăm sóc Vận Lễ và Vận Nghi đến khi chúng trưởng thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dich-nu-muon-hoa-ly/7-8.html.]
Lời dặn của người sắp ch/ết, ta trang trọng nhận lời, sẽ chăm sóc Vận Lễ và Vận Nghi như con ruột, Tôn thị mới yên tâm nhắm mắt.
Tôn thị qua đời, nhà họ Trần cũng mặc định để Vận Lễ và Vận Nghi sống cùng ta, anh cả Trần Du thường xuyên đi buôn xa, sau khi Tôn thị mất không tái hôn, nên giao hai đứa trẻ cho ta.
Hai năm đầu, Trần Du chuẩn bị thi cử, ở học viện huyện bên, lâu lâu mới về nhà.
Vì vậy ta có nhiều thời gian chăm sóc Vận Lễ và Vận Nghi, lo cho cuộc sống hàng ngày không thiếu thốn, đến khi bọn trẻ năm tuổi, ta mời thầy về dạy, đến bảy tuổi gửi vào trường gia đình họ Trần.
Trần Vận Lễ rất thông minh, nhưng ham chơi, thường bị thầy trách phạt, ta nghiêm khắc với nó, may mắn là nó học tiến bộ, được thầy khen ngợi, bảo rằng nếu tiếp tục thế này, không lâu nữa có thể dự thi đồng sinh.
Cả nhà rất vui, bớt bất mãn với ta vì nghiêm khắc.
Còn Trần Vận Nghi, ta định sau hai năm sẽ mời bà v.ú trong cung ra dạy lễ nghi, giúp nàng có danh tiếng tiểu thư khuê các, sau này gả vào gia đình tốt.
8
Sau này thì thứ tỷ đến, so với người thẩm nghiêm khắc như ta, đôi huynh muội càng ưa thích thứ tỷ dịu dàng chu đáo hơn.
Vì hai năm nữa sẽ tham gia kỳ thi đồng sinh, phu tử đã đặc biệt mở lớp dạy riêng cho Trần Vận Lễ cùng hai đứa trẻ khác, dạy dỗ càng thêm nghiêm khắc.
Trần Vận Lễ về nhà oán thán không ngớt, trước kia ta không để tâm, chỉ cười mà khuyên giải vài câu rồi thúc giục hắn vào thư phòng học bài.
Nhưng khi thứ tỷ biết chuyện, lại dẫn Trần Vận Lễ đến tư thục tìm phu tử lý luận: “Sao lại chỉ riêng Trần Vận Lễ phải chịu khối lượng bài vở nặng nề như thế, ép đứa trẻ thở không nổi, nếu đứa trẻ học mà sinh bệnh, ai chịu trách nhiệm?”