Đích Tỷ Đoạn Chân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:35:28
Lượt xem: 4,335
Thấy ta chỉ vì tiểu nương ở biệt viện, nàng mới tin rằng ta thật lòng giúp đỡ nàng.
Nàng tiện tay chỉ về phía chiếc hộp gỗ đỏ trên bàn trang điểm, giọng điệu như ban phát cho mèo con, c.h.ó nhỏ:
"Mấy cái trâm ngọc trên tóc ngươi đã cũ rồi, chẳng còn hợp thời nữa. Trong hộp này có đủ loại trâm cài, vòng ngọc, ta thưởng cho ngươi, cầm lấy đi."
"Chỉ cần ngươi giữ kín bí mật này, sau này lợi lộc không thiếu phần của ngươi đâu."
Ta vội vã tạ ơn, ôm c.h.ặ.t chiếc hộp gỗ, vui sướng không khép được miệng, như thể vừa nhận được phần thưởng lớn, sau đó bảo nàng nghỉ ngơi rồi rời khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi cửa, nụ cười nịnh nọt trên mặt ta lập tức trở nên lạnh lẽo.
Khương Hi Ninh, kiếp trước ta luôn kính trọng ngươi, dù ngươi c.ắ.t xén than củi trong biệt viện của ta, ta cũng chưa từng oán hận.
Những bài học mà phu tử giao, ngươi đều sao chép từ ta. Mỗi lần phu tử phát hiện câu trả lời giống hệt nhau, ngươi liền nhanh chóng đổ tội cho ta, nói rằng ta đã sao chép của ngươi.
Cuối cùng, điều chờ đợi ta chính là ánh mắt khinh bỉ của phu tử và chiếc thước gỗ nghiêm khắc.
Trong buổi yến tiệc mùa xuân, nơi các tiểu thư danh môn tề tụ, ngươi cùng những quý nữ khác đứng trên cao, cười nhạo ta chỉ là một thứ nữ thấp kém.
Thậm chí khi một quý nữ cố ý trêu chọc, đẩy ta xuống nước khiến ta ướt sũng, ngươi không những không giúp mà còn chê ta làm ngươi mất mặt, lạnh lùng châm chọc.
Ta giận, ta hận, nhưng chưa bao giờ ta thực sự căm ghét ngươi.
Vì tiểu nương từng nói, không được phép.
Tiểu nương Lưu thị vốn là nữ tử thanh lâu, một ngày nọ được phụ thân để mắt tới, sau khi sinh ta thì được đón về phủ.
Vì thân phận xuất thân từ chốn phong trần không thể công khai, nên chưa từng có danh phận chính thức làm thiếp.
Mỗi khi ta ôm đầy nỗi ủy khuất trở về biệt viện, tìm tiểu nương khóc lóc kể lể, bà thường tỏ ra thiếu kiên nhẫn, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ta.
Bà nói, ta là thứ nữ của Tuần phủ, vốn dĩ thân phận thấp kém, còn là con của một tiểu thiếp, chỉ được xem như một nửa người hầu mà thôi.
Dù có ấm ức cũng phải chịu đựng.
Sau một tràng trách mắng, bà liền bắt đầu trang điểm, kẻ mày vẽ mắt, thoa phấn son, trong lòng mơ mộng phụ thân sẽ một lần nữa ghé qua biệt viện này.
Nhưng bà không hề biết rằng, phụ thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lại đây.
Phụ thân từ lâu đã nạp thêm hai người thiếp, tuổi còn rất trẻ, ngang bằng với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dich-ty-doan-chan/chuong-3.html.]
Lần này, ta vừa bước vào biệt viện, tiểu nương đã chờ sẵn.
Vừa thấy ta, bà liền lao tới, không nói không rằng, giáng lên mặt ta vài cái bạt tai:
"Nỗi đau đoạn chân này, sao không phải ngươi gánh chịu hả, con hầu thấp hèn này?"
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trong khoảnh khắc đó, lòng ta lạnh như băng, tựa như rơi vào hầm băng sâu thẳm.
Vị m.á.u tanh tràn ngập trong miệng, đầu óc ong ong, khiến ta nhất thời không thể suy nghĩ.
Từ nhỏ đến lớn, tiểu nương luôn đặc biệt yêu thích Khương Hi Ninh.
Dù bà biết rõ ta phải chịu bao nhiêu ấm ức, nhưng vẫn luôn nói ta chỉ là thứ nữ không đáng để tâm, được ăn no đã là may mắn lắm rồi, làm sao có thể nói xấu chủ tử?
Ta từng nghĩ, có lẽ vì tiểu nương đã chịu quá nhiều khổ cực trong quá khứ, nên dù hiện tại vẫn còn khó khăn, nhưng so với trước đây thì đã tốt hơn rất nhiều.
Bà mới không dám làm phật lòng đích mẫu, luôn nghĩ chỉ cần sống thấp hèn hơn một chút, sẽ có cơm no áo ấm.
Vì vậy, mỗi lần chịu oan ức, ta đều tự nuốt vào trong lòng, bởi dù gì bà cũng là sinh mẫu của ta, mẫu thân ruột thịt làm sao có thể hại ta?
Thế nhưng, khi nghe chính sinh mẫu mình nói rằng thà ta bị c.ắ.t chân còn hơn, chỉ để thiên vị con gái người khác đến mức này, lòng ta rối loạn.
Dù nghĩ thế nào ta cũng không thể hiểu được, chẳng lẽ chỉ vì nàng là đích nữ?
Nên cho dù ta có là con ruột, cũng không bằng một miếng cơm mà đích nữ ban phát cho chúng ta?
Ta còn chưa kịp mở miệng, bà đã đẩy mạnh ta ra, ánh mắt đầy âm u, ra lệnh cho ta quỳ hai canh giờ, rồi đóng sầm cửa lại.
Lúc ấy, đầu đông vừa mới đến, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng.
Quỳ trên mặt đất lạnh giá, ta chẳng cảm thấy đau chút nào, ngược lại, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Khi tâm can bị dày vò, thì cơ thể chịu chút đau đớn, trái tim lại bớt đau hơn.
Đêm đó, tiểu nương lên cơn sốt cao.
Ta vội vàng đi tìm phụ thân, mong ông mời đại phu tới, nhưng phụ thân đã sớm nghỉ ngơi tại phòng của thiếp thất, gõ cửa nửa ngày cũng không thấy động tĩnh.
Cuối cùng vẫn là đích mẫu có lòng từ bi, đưa cho ta mấy thang thuốc hạ sốt, bảo hạ nhân sắc kỹ rồi mang qua.
Ta nước mắt ngắn dài cảm tạ đích mẫu, không màng thuốc nóng bỏng tay, liền vội vàng cầm lấy, lao nhanh trở về biệt viện.