Đích Tỷ Đoạn Chân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-08 04:35:35
Lượt xem: 4,254
Bọn tiểu tử không nhìn mặt người, chỉ nhận diện qua y phục. Thấy bộ y phục trên người bà, bọn chúng liền nghĩ đó là ta.
Ngay lập tức, chúng đánh ngất bà, kéo đi, rồi giam vào nhà kho, làm nhục bà suốt đêm.
Sáng hôm sau, chúng ném bà ra giữa phố.
Trước khi Khương phủ phát hiện ra, ta đã đưa Liễu thị về biệt viện.
Không phải vì ta thương hại bà, mà là vì ta còn cần bà để diễn một vở kịch.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bà nằm trên giường, khắp người bầm tím, toàn thân đầy vết thương, chịu khổ suốt một đêm, thêm vào đó là thời gian dài uống "thuốc an thần" mà ta đã cho bà dùng, khiến tinh thần bà bị tổn thương nghiêm trọng.
Miệng bà vẫn lẩm bẩm những lời vô nghĩa, nhắc đi nhắc lại cái tên "Hỉ nương".
Ta khẽ chau mày, thầm ghi nhớ cái tên này, rồi tiếp tục đút cho bà từng bát "an thần" nữa.
Tính toán thời gian, thánh chỉ sẽ đến chỉ trong ba ngày nữa.
Còn về phía Khương Hi Ninh, không nghe thấy tin tức gì về việc ta bị làm nhục, nàng liền quay về Khương phủ để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thấy ta bình an vô sự, trong mắt nàng tràn đầy sự nghi hoặc, không kìm được mà hỏi:
"Hi Nguyệt, sao ngươi lại..."
Ta giả vờ thở dài, sau đó không ngừng ho khan:
"Đừng nhắc tới nữa, muội bị nhiễm phong hàn, đêm đó sốt rất cao, đến đứng cũng không vững, sao có thể tham dự hỷ sự của hai người chứ?"
"Bệnh tật này mà lây sang hai người thì không hay chút nào!"
Thấy ta đóng kịch khéo léo đến vậy, trong mắt nàng lóe lên một tia tàn độc, nhưng rất nhanh đã giấu đi. Nàng giả vờ tiếc nuối, bảo ta chăm sóc bản thân cho tốt, rồi vội vàng quay về chỗ của Triệu lang.
Nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng, ta liền thu lại vẻ mặt buồn bã giả tạo, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Lưới đã sắp thu lại rồi!
Khi thánh chỉ được ban xuống, ta đang bận cho cá ăn.
Mọi người trong Khương phủ đợi mãi đợi mãi, nhưng vẫn không thấy Khương Hi Ninh xuất hiện, ta liền tự nguyện đi tìm nàng.
Nhưng thay vì đi tìm, ta lại đến biệt viện của Liễu thị.
Liễu thị đã uống nhiều bát thuốc "an thần" đến mức đầu óc mơ màng, nhìn thấy ta đến, bà liền hỏi ta là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dich-ty-doan-chan/chuong-8.html.]
Ta nói rằng ta chính là Khương Hi Ninh, ta đã biết từ lâu bà mới thực sự là sinh mẫu của ta, và hôm nay ta đến để nhận lại thân phận.
Hiện giờ, thánh chỉ đã hạ, chỉ cần bà khăng khăng rằng bà là mẫu thân của ta, để làm rạng danh thân thế của Thái tử phi, phụ thân nhất định sẽ nâng bà lên làm bình thê.
Ta đỡ bà dậy, giờ đây với y phục và trang sức trên người, ta càng ngày càng giống hệt Khương Hi Ninh, và dưới tác dụng của thuốc, bà liền coi ta là con gái ruột của mình.
Ngay lập tức, ánh mắt bà sáng rực lên, như thể sau bao năm ẩn nhẫn, giờ đây quả ngọt của chiến thắng đã đến.
Bà nắm c.h.ặ.t lấy vai ta, xúc động nói:
"Con gái của ta, cuối cùng con cũng hiểu được tấm lòng khổ tâm của ta rồi! Cớ gì con ta chỉ có thể là thứ nữ, thấp kém hơn người? Còn nó, từ khi chưa sinh ra đã được người người tôn sùng!"
"Ta chính là không thể chịu nổi, nên mới tính toán thời gian, mua thuốc, để hai đứa ra đời cùng một lúc."
"Sau đó, ta đã bảo nhũ mẫu tráo đổi hai đứa. Con thấy không, đều là nhờ ta cả, giờ đây con mới có được cuộc sống vinh hoa phú quý, còn được làm Thái tử phi, tương lai là Hoàng hậu!"
"Khổ cho con ta hiếu thảo, còn muốn nhân cơ hội này để lão già sắp chec kia nâng ta lên làm bình thê. Vẫn là con ruột tốt hơn nhiều, không giống con tiện tỳ Khương Hi Nguyệt kia, ta chỉ nhìn nó thôi đã thấy ngứa mắt!"
Nhìn bà lật mình như nông nô thoát kiếp, đắc ý vô cùng, ta cố nhịn cười, đưa bà đến tiền sảnh.
Vở kịch sắp bắt đầu rồi!
Nhìn mọi người đang quỳ dưới đất, ta nhẹ nhàng bước tới trước mặt phụ thân, khẽ ghé tai nói vài câu.
Sắc mặt phụ thân lập tức tái nhợt, không dám bộc phát, chỉ có thể cười lấy lòng, rút ra một thỏi bạc lớn, nhét vào tay công công truyền chỉ.
Sau đó, ông khom lưng, đích thân tiễn công công vào thư phòng uống trà.
Khi trở lại, phụ thân lập tức cho lui tất cả mọi người, chỉ giữ lại ta và đích mẫu.
Ngay giây sau, trong mắt ông tràn ngập sự tàn nhẫn, ông hung hăng đá mạnh vào n.g.ự.c Liễu thị:
"Đồ độc phụ!"
"Ngươi nói Hi Nguyệt mới là đích nữ của Khương gia?"
Liễu thị bị đau ngã xuống đất, lập tức phun ra một ngụm m.á.u.
Trong lòng bà, bao năm nhẫn nhục chịu đựng, cuối cùng con gái ruột của bà không những trở thành đích nữ, mà còn sắp trở thành Thái tử phi, tương lai là Hoàng hậu.
Con gái ruột của bà đã nhận ra bà, và ngay lập tức sẽ đem đến cho bà cuộc sống vinh hoa phú quý.
Vì vậy, tất cả những sự giả vờ khiêm nhường bao năm qua giờ đây đều tan thành mây khói.