Diêm Vương Sao Bận Rộn Như Tôi! - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:46:25
Lượt xem: 659
Sau khi sinh ra Doãn Hạo, Trưởng Công chúa liền không thèm để tâm đến hắn nữa, Phò mã cũng ít tiếp xúc với Doãn Hạo. Nhưng giấy không thể gói được lửa, không biết thân thế của Doãn Hạo bị ai truyền ra ngoài, mà chuyện xấu này lại lan đi khắp nơi. Doãn Hạo trở thành một sự tồn tại khó xử trong phủ Phò mã, và càng khó xử hơn khi Phò mã và Trưởng Công chúa có đứa con của riêng mình, Doãn Hạo trở thành người vô hình trong phủ. Cả phủ không biết là do ai chỉ đạo mà rất ít người thèm đếm xỉa tới hắn, thế nên tuổi thơ của Doãn Hạo trong phủ Phò mã là một sự cô độc.
“Chị, chuyện đã kết thúc rồi, chị và mọi người có phải sắp đi rồi không?” Khi ba người chúng tôi đang bước đi, Giang Dã đột nhiên hỏi.
Lúc này, Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện trước mặt chúng tôi, chỉ là Giang Dã không nhìn thấy họ.
Tôi biết bọn họ đến là để đưa tôi đi.
Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, nói với Giang Dã: “Đúng vậy, chị phải đi rồi. Cho nên bây giờ em hãy tiếp tục bước về phía trước, đừng ngoảnh lại. Hãy quên đi mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, phải hiếu thuận với bố mẹ, và sống thật tốt nhé.”
Giang Dã không muốn rời đi, nước mắt lưng tròng nhìn tôi: “Chị!”
“Chị bảo em đi, em có nghe thấy không?” Tôi quay lưng lại, không dám nhìn Giang Dã thêm một lần nào nữa, “Đi! Đi mau!”
“Chị, em đi đây. Kiếp sau mong chị vẫn là chị của em.”
Một bước, hai bước, tôi nghe thấy tiếng giày của Giang Dã ma sát với sỏi trên đường, cho đến khi âm thanh biến mất hoàn toàn.
“Cậu ấy đã đi xa rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Hắc Vô Thường lên tiếng.
Tôi nhìn về phía Hắc Vô Thường: “Xin lỗi, Hắc đại ca, đã làm phiền anh rồi.”
“Hầy.” Hắc Vô Thường không nói gì thêm, cùng Bạch Vô Thường đưa tôi và Giản Chu về âm phủ.
Giản Chu là bán linh, điều đang đợi hắn là một thanh sắc kiếm.
Hai mắt tôi đỏ hoe, khóc hỏi Hắc Vô Thường: “Hắc đại ca, không còn cách nào khác sao? Nhất định phải g.i.ế.c anh ấy sao? Thanh kiếm này dài như vậy, anh ấy nhất định sẽ rất đau.”
Hắc Vô Thường lắc đầu: “Giang Nguyệt à, hắn là bán linh, đây là thứ hắn phải chịu. Ngay cả kẻ trên kia, chúng ta cũng phải tìm thời gian giải quyết hắn.
“Cô yên tâm, thanh kiếm này tuy nhìn có vẻ dài, nhưng hắn sẽ không cảm thấy đau, chỉ là chuyện mấy giây thôi, sẽ qua rất nhanh.”
Giản Chu nhìn tôi, khuôn mặt bình thản như mây: “Giang Nguyệt, không sao đâu, anh sớm đã dự liệu sẽ có ngày này rồi.”
Nói rồi, thanh lợi kiếm trong tay Hắc Vô Thường đ.â.m thẳng về phía Giản Chu.
“Không!” Tôi hét lên.
Cơ thể của Giản Chu từ từ tan biến, đôi chân của anh ấy hóa thành những mảnh vụn sáng lấp lánh, tiếp đó là cơ thể, rồi đến tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/diem-vuong-sao-ban-ron-nhu-toi/chuong-17.html.]
Tôi nhìn Giản Chu dần biến mất trước mắt mình, chỉ nhớ mãi câu nói cuối cùng của anh khi mỉm cười: “Anh yêu em.”
21
Tôi được đưa đến cầu Nại Hà, Mạnh Bà đã sớm đợi sẵn ở đầu cầu.
Thấy tôi đến, Mạnh Bà đưa cho tôi một bát canh: “Lần này, canh Mạnh Bà của cô tôi đã cho đủ liều rồi.” Vừa nói, bà vừa nháy mắt với tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện là như thế nào, những ký ức của tôi về nhân gian không phải tự nhiên mà có, đó là nhờ Mạnh Bà, là nhờ bát canh của bà.
Mạnh Bà thở dài: “Tôi không đủ sức để giúp các người có tình nhân kết thành quyến thuộc, nhưng kiếp này, cô còn nhớ đến hắn, đối với hắn cũng là một sự an ủi rồi.
“Cô bé, đi thôi, kiếp sau phải sống thật tốt.
“Hy vọng chúng ta có thể thật lâu nữa mới gặp lại.”
Tôi gật đầu, uống cạn bát canh Mạnh Bà, một mình bước lên cầu Nại Hà.
Kiếp sau, tôi sẽ trải qua những gì? Tôi có còn gặp lại bố mẹ, Giang Dã, và cả Giản Chu nữa không?
22
“Bạn học, bạn học, bạn đánh rơi đồ rồi.”
Khi tôi đang bước đi, phía sau có người đuổi theo, đưa cho tôi một chiếc thẻ sinh viên: “Bạn học, bạn đánh rơi thẻ sinh viên rồi.”
Tôi nhìn rõ bức ảnh trên thẻ sinh viên, cầm lấy chiếc thẻ: “Cảm ơn cậu nhé! Thẻ sinh viên của mình bỏ trong túi, không biết đã rơi ra lúc nào.”
Ngay khi tôi ngẩng đầu nhìn về phía cậu ấy, tim tôi bỗng dưng khựng lại một nhịp, không tự chủ được mà thốt lên: “Hình như mình đã gặp cậu ở đâu rồi thì phải.”
“Thật trùng hợp, mình cũng cảm thấy cậu quen quen, như thể chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó vậy.” Cậu ấy đưa tay trái ra, mỉm cười, “Xin chào, mình là Phó Dần Lễ.”
Tôi cũng đưa tay phải ra, cười đáp lại: “Xin chào, mình là Giang Nguyệt.”
Lúc này, loa phát thanh của trường bất chợt vang lên: “Tôi chắc chắn, cách đây hàng trăm năm đã từng nói yêu em. Chỉ là em đã quên mất, còn tôi thì cũng chưa nhớ ra...”
- Hết -