Điêu Dân - 10
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:38:18
Lượt xem: 1,703
Vút vút vút, lại một trận tiếng xé gió truyền đến, lần này là một loạt mũi tên. Trời ơi! Cái này ta cản không nổi.
Ta đang do dự có nên túm Thái Tử ra trước chắn tên hay không thì một đám hộ vệ từ cửa xông vào, một nửa vung đao cản tên, một nửa bảo vệ Thái Tử. Cũng không biết tên nào lắm chuyện, kéo ta ra khỏi bên cạnh Thái Tử, đẩy ngã xuống đất.
Người áo đen thấy tình thế đã mất, lần lượt rút khỏi giao tranh, trèo tường bỏ đi. Hộ vệ chia làm hai đội, một đội đuổi theo người áo đen, một đội bảo vệ Thái Tử rời đi.
Chỉ còn lại một mình ta bị thương do trúng tên không ai quan tâm không ai chăm sóc. Ta nhịn đau, nhích mông, chậm rãi dựa vào tường.
Trong lòng chửi ầm lên lầu Nghe Gió, làm ăn kiểu gì vậy. Ta bỏ ra 5000 lượng, chính là để cho bọn họ b.ắ.n ta một mũi tên? Mũi tên b.ắ.n vào giữa n.g.ự.c và bụng, tuy không phải chỗ trí mạng, nhưng nếu chữa trị không đúng cách, e rằng cũng mất nửa cái mạng.
Ta nhìn trời một lúc, mới cắn răng từ từ rút mũi tên ra. Ơ? Trên mũi tên không có vết máu? Là nó cứu mạng ta sao? Ta mừng như điên, đưa bánh bao lên miệng cắn một miếng thật mạnh. Ưm... răng của ta.
Ta cất bánh bao lại vào trong ngực, vui vẻ trở về phòng hộ vệ. Ta không biết chính là, nhất cử nhất động của ta đều rơi vào mắt một người đang bí mật theo dõi ta.
Ta và Đinh hộ vệ ai cũng không nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, vẫn như thường làm một hộ vệ tuần tra đúng bổn phận. Đúng lúc ta cho rằng 5000 lượng hoàn toàn mất trắng, thì thủ lĩnh hộ vệ tìm đến ta.
6
Vị thủ lĩnh hộ vệ này không phải tiểu đầu mục lúc đầu không thèm nhìn thẳng chúng ta, mà là đại thống lĩnh quản lý toàn bộ hộ vệ của phủ Thái Tử. Ta vô cùng sợ hãi.
"Thuộc hạ bái kiến đại thống lĩnh."
"Gọi ta là Văn hộ vệ."
"Thuộc hạ bái kiến Văn thống lĩnh."
"Tên gì?"
"Thuộc hạ tên là Bạch Cửu."
"Bạch Tửu?"
"Không phải rượu để uống, là một hai ba bốn... cái Cửu đó."
"Trong nhà đứng thứ chín?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dieu-dan/10.html.]
"Thuộc hạ là cô nhi, tên do trưởng thôn tùy tiện đặt."
"Ngươi có sở trường võ nghệ gì?"
"... Thuộc hạ chạy nhanh."
Văn thống lĩnh vui vẻ: "Đây là phủ Thái Tử, chức trách của hộ vệ chúng ta là bảo vệ an toàn cho Thái Tử. Chạy nhanh thì có tác dụng gì?"
Ta gãi gãi đầu, cười ngốc nghếch: "Thuộc hạ không sợ chết."
"Ngươi tìm được thê tử chưa?"
"Thống lĩnh làm sao biết thê tử ta mất tích?"
"Chuyện của ngươi có gì ta không biết?"
"Bẩm Văn thống lĩnh, thê tử vẫn chưa tìm được."
"Đại trượng phu há lo không có thê tử, nạp thêm một người là được."
Ta do dự không nói gì.
"Sao vậy? Cần bản thống lĩnh giới thiệu cho ngươi một người à?"
Mắt ta sáng lên, rồi lại tối sầm lại: "Không cần không cần. Trưởng thôn nói, không tìm được thê tử thì bảo ta đừng về nữa. Thuộc hạ có thể cầu xin Văn thống lĩnh giúp tìm một chút không?
“Vẫn là kẻ cố chấp. Được rồi, ta giúp ngươi tìm."
"Cảm ơn, cảm ơn Văn thống lĩnh."
Ta "bịch" một tiếng quỳ xuống, dập đầu ba cái với Văn thống lĩnh.
Văn thống lĩnh xua tay: "Được rồi, đến doanh trại hộ vệ báo danh đi!"
Ra khỏi phòng, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ quả nhiên đi điều tra ta rồi, may mà ta đã sớm bịa sẵn thân thế giao cho lầu Nghe Gió.