Điêu Dân - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-25 15:37:32
Lượt xem: 2,092
Sau bữa tối, ta trở về tiểu viện thuê sau khi vào kinh. Từ trong lòng lấy ra mấy tờ giấy tuyển người của nha hành, xem từng tờ một.
Phủ Thừa tướng cần hai người gác cổng.
Phủ Lại Bộ thượng thư cần mười nha hoàn hạng hai.
Phủ Lễ Bộ thượng thư cần mười nha hoàn quét dọn.
Phủ Binh Bộ thượng thư cần hai người đầu bếp.
Phủ Tiêu Dao vương cần hai mươi hộ vệ.
Phủ Thái Tử cần mười hộ vệ.
Phủ Cung vương cần năm người phu xe ngựa, năm người phu xe.
...
Nha hành này là nha hành lớn nhất kinh thành, làm ăn đều là với những người quyền quý. Ta lật đi lật lại tờ giấy tuyển người xem mấy lần, cuối cùng chọn ra tờ của phủ Thái Ttử.
Đương kim thánh thượng có ba con trai năm con gái, Đại hoàng tử là Cần vương, Nhị hoàng tử là Cung vương, Tam hoàng tử là Tiêu Dao vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dieu-dan/7.html.]
So với ba vị vương gia này, ta càng muốn đến phủ công chúa làm việc, nhưng chờ hơn một tháng cũng không đợi được tin tức tuyển người của phủ công chúa, chỉ có thể chọn phủ vương gia vậy.
Cần vương là Đại hoàng tử, lại càng là đương kim Thái Tử, làm việc dưới trướng ngài ấy, tỷ lệ gặp được hoàng thượng lớn hơn chứ?
Sáng sớm hôm sau, ta đến nha hành báo danh, nói rõ chỉ ký khế ước một năm, nha hành bảo ta về nhà chờ tin tức.
Trà lâu Cổ Vận vẫn tấp nập như cũ. Chủ đề bàn tán hôm nay là hôm qua Tiêu Dao vương m.á.u nhuộm Ngự Thư Phòng, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh. Lễ Bộ thị lang bị hoàng thượng hạ lệnh phạt quỳ một canh giờ, trước khi cửa cung đóng mới tập tễnh đi ra khỏi cung.
Trong cung phong tỏa tin tức, Lễ Bộ thị lang ngậm miệng không nói. Điều này khiến mọi người suy nghĩ lung tung, thi nhau phỏng đoán, Lễ Bộ thị lang sao lại to gan dám đắc tội với Tiêu Dao vương? Có phải sắp mất chức không? Lại là ai có thể khiến bảo bối của hoàng thượng đổ m.á.u trước mặt ngài ấy?
Ta nghe một lúc lâu, không nghe được tin tức gì quan trọng, liền quay về nhà.
Sáng sớm hôm sau, nha hành thông báo ta đến phủ Thái Tử gặp quản gia. Chúng ta một đoàn hơn ba mươi người, dưới sự dẫn dắt của người quản lý nha hành, từ cửa phía Tây đi vào phủ Thái Tử.
Phủ Thái Tử chỉ cần mười người, nhưng đến đây lại hơn ba mươi người, điều này khiến ta có chút lo lắng. Cũng không biết quy trình khảo hạch thế nào. Nói là gặp quản gia, nhưng quản gia không xuất hiện, người phụ trách khảo hạch chúng ta là một tiểu đầu mục hộ vệ.
Vị tiểu đầu mục này họ Lý, toàn bộ quá trình không nhìn thẳng chúng ta, vừa lên đã bảo chúng ta chạy dọc theo vườn hoa lớn, chạy mười vòng, lấy mười người đầu tiên.
Cái này ta am hiểu. Ở thôn Ca Lạp lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu chạy không đủ nhanh, không biết phải chịu thêm bao nhiêu trận đòn, nhưng ta cũng không dám quá nổi bật, đè tốc độ chạy giữa đám đông. Vốn tưởng mọi người dựa vào bản lĩnh cạnh tranh, ai ngờ lại có người giở trò xấu.
Khi chạy trên cầu Cửu Khúc, mấy người phía trước ta đột nhiên dừng lại, người phía sau không hãm được tốc độ liền cùng lúc đ.â.m vào nhau. Người phía trước lui về sau, người phía sau chen lên trước, người ở giữa liền không biết bị ai xô đẩy ngã xuống hồ. Một cái như vậy, đã loại mất mười mấy người.
Những người còn lại đề phòng lẫn nhau, tiêu hao thể lực, tốn tâm lực, còn phải vắt óc tìm cách loại bỏ đối thủ trên đường chạy. Haiz, chẳng qua là một hộ vệ thôi mà, cần gì phải tốn sức như cướp tiền vậy? Cuối cùng, để không bị ám toán, ta dùng tám phần sức lực, chạy đến vị trí thứ nhất. Thành công được chọn vào đội hộ vệ phủ Thái Tử.