ĐÌNH ĐỒNG - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2024-09-15 23:40:31
Lượt xem: 2,610
8
Tịch Dự làm sao có thể không biết chứ.
Hai người quen nhau lâu như vậy, anh là người hiểu rõ nhất về quá khứ của Tống Đình Đồng.
Văn Tinh quan sát sắc mặt của sếp, chuẩn bị sẵn sàng đ.â.m thêm một nhát.
"Những năm qua, Đồng Đồng đã rất khó khăn, dân mạng mắng chửi, thậm chí vu khống cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cắn răng chịu đựng."
Tịch Dự lập tức quay đầu lại: "Tôi nhớ công ty có bộ phận chuyên xử lý tin tức tiêu cực."
Văn Tinh lắc đầu: "Nhưng công ty chưa bao giờ giúp cô ấy, vì cô ấy có mức ưu tiên thấp nhất."
"Sao cơ?"
"Chính sách phân cấp nghệ sĩ mà, là anh đích thân duyệt đấy. Anh quên rồi sao? Tống Đình Đồng đứng hạng thấp nhất công ty."
Chỉ cần các nghệ sĩ khác còn việc chưa xử lý xong.
Tống Đình Đồng sẽ phải đợi vô thời hạn.
Quy định ngớ ngẩn này chính là do Tịch Dự đích thân đặt ra khi xưa.
Lúc đó anh nghĩ rằng Tống Đình Đồng là người nhà, chắc chắn sẽ sẵn lòng nhường nhịn.
Mà sự nhường nhịn này kéo dài suốt ba năm, ba năm thanh xuân quý giá nhất của một diễn viên.
"Haiz," Văn Tinh cố tình thở dài, "Tội nghiệp cho bạn thân tôi, đến khi rời đi cũng chưa một lần được công ty ra mặt giúp đỡ."
Những lời này như đ.â.m thẳng vào tim phổi của Tịch Dự.
Khiến anh một lần nữa nhận ra mình đã quá đáng như thế nào.
Sau khi Tống Đình Đồng đi, Tịch Dự như bước vào giai đoạn cai nghiện.
Mỗi ngày trôi qua là một nỗi đau mới.
Anh nhớ lại, khi vừa đến Mỹ, lúc bị mất ví.
Nam Chi không phải là người đầu tiên giúp anh.
Tống Đình Đồng mới đúng.
Khi đó, Tịch Dự không muốn bố mẹ lo lắng, nên không nói với gia đình.
Trong số họ hàng quê nhà, chỉ có Tống Đình Đồng biết chuyện.
Khi ấy cô vừa mới vào năm nhất đại học, đã chuyển cho anh một nghìn năm trăm tệ.
Tiền sinh hoạt của cô tổng cộng chỉ có hai nghìn tệ.
Chỉ để lại năm trăm cho mình để ăn uống.
Một nghìn năm trăm tệ, đổi ra đô la Mỹ, căn bản không sống được bao lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dinh-dong/chuong-8.html.]
Nhưng đó là tất cả những gì Tống Đình Đồng có thể đưa ra.
Tịch Dự căm ghét bản thân, tại sao anh lại quên được chứ.
Làm sao có thể vì Nam Chi cho anh mượn vài vạn xoay sở, mà quên đi cảnh Tống Đình Đồng ở quê nhà chịu đói?
Trên sân khấu.
Lý Trân đã thu lại cơn giận, cẩn thận giảng giải cho Tống Đình Đồng.
Có thể thấy, ngay cả vị đạo diễn mới quen biết hai tháng này cũng thương xót Tống Đình Đồng.
Còn Tịch Dự, anh đã làm gì chứ?
Trong khán phòng không hề lạnh.
Nhưng Tịch Dự đứng đó, lại như đang chìm vào hầm băng.
—--
Tôi nhìn thấy tin nhắn của Dư Thanh Dã sau khi buổi tập kết thúc.
Anh ấy gửi thêm hai tin nữa.
【Tôi cũng không biết Tịch Dự tại sao lại chạy đến đây.】
【Chắc là có người trong đoàn nói ra rồi.】
Tôi trả lời: 【Không sao đâu, cảm ơn anh, anh đã cố hết sức rồi.】
Tôi xách túi đi ra ngoài, và gặp Văn Tinh ngay khi vừa bước ra.
Chúng tôi ôm nhau đầy vui mừng.
Văn Tinh ghé sát tai tôi, nói nhỏ lời xin lỗi:
"Đồng Đồng, xin lỗi nhé, Tịch Dự ép mình dẫn anh ấy đến tìm cậu."
Tôi thể hiện sự thấu hiểu.
Tịch Dự xuống miền Nam, chắc chắn sẽ đưa theo Văn Tinh.
Bởi vì quan hệ tốt với nhau, chỉ có Văn Tinh mới có thể hẹn tôi ra ngoài.
Lúc này, Tịch Dự đang đứng cách đó không xa, nhìn tôi.
Như thể muốn khắc sâu hình ảnh của tôi vào lòng.
"Đồng Đồng, chúng ta nói chuyện được không?"
Anh ấy tiến lại gần, giọng nói nhỏ nhẹ và hạ thấp.
Đồng nghiệp xung quanh đều đang nhìn chúng tôi.
Tôi không muốn trở thành đề tài bàn tán của đoàn kịch, đành nói: "Anh theo tôi ra ngoài."